Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 500. Trách nhiệm 2

Chương 500. Trách nhiệm 2Chương 500. Trách nhiệm 2
Mạt Mạt tiễn Lưu Miểu ra ngoài, La Tiểu Quyên mở cửa đi ra, nghe ngóng tin tức: "Hôm qua đứa bé ném trước cửa nhà cô là ai vậy."
Mạt Mạt không muốn nói chuyện với La Tiểu Quyên, cô phát hiện, La Tiểu Quyên vô cùng bát quái, với lại đặc biệt sẵn lòng nói chuyện nhà cô, chuyện của nhà cô đều từ miệng La Tiểu Quyên mà ra.
Mạt Mạt không trả lời mà đóng cửa lại, La Tiểu Quyên bĩu môi.
Mạt Mạt chỉnh lý lại kiến thức nền tảng, chỉnh lý toàn bộ thật sự không ít, ghi chép đến nỗi cổ tay cô nhức mỏi, nhưng mà nhìn thấy một quyển vở đầy kiến thức, rất có cảm giác thành công.
Buổi trưa Trang Triều Dương trở về: "Đã định được địa điểm rồi, ở căn tin, thời gian là sau bữa cơm chiều, dạy một tiếng, em và Tiền Y Y thay phiên nhau, mỗi người một ngày."
Mạt Mạt thất vọng nói: "Em còn tưởng rằng có thể ở chung một chỗ với Y Y nữa!"
"Không có cách nào cả, người có thể dạy chỉ có hai người các em, phải phân làm hai lớp."
Mạt Mạt: "Em dạy bao nhiêu người?"
Trang Triều Dương nói: "Hai mươi người, tối ngày mai bắt đầu."
"Sau khi các anh ăn xong thì học nền tảng với chúng em, vậy còn kiến thức đạn pháo thì sao?" "Đổi thành buổi trưa."
Trang Triều Dương ăn cơm xong về quân đồn, buổi chiều Tề Hồng đến tìm Mạt Mạt: "Tôi mới nghe nói đến chuyện đứa bé, Tôn Nhuy cũng quá thất đức rồi."
"Cô ta đã trả một cái giá rất lớn rồi."
"Cô ta đã trả giá gì rôi chứ?"
Mạt Mạt kể lại chuyện áo bông và quần áo, Tề Hồng: "Thảo nào buổi sáng lúc thấy cô ta, cô ta đang mặc áo khoác quân đội của Cảnh Lượng! Nếu như tôi đòi, thì tôi bắt cô ta phải cởi cả quần bông ra, để cho cô ta không ra được khỏi cửa."
"Cho dù cô ta không có đồ cũng vẫn có thể đi ra ngoài. Bây giờ cô ta ở nhà Cảnh Lượng cũng không sợ bị đuổi ra, Ngô Giai Giai chỉ có thể nhẫn nhịn, sợ Tôn Nhuy mà làm ầm lên thì Cảnh Lượng tiêu đời."
"Tôn Nhuy còn nhỏ tuổi mà đã khom lưng quấn quanh như vậy, nếu như trưởng thành rồi thì sao? Ngô Giai Giai cũng không phải đối thủ của Tôn Nhuy."
"Tài liệu của cô chuẩn bị đến đâu rồi?"
"Đã chuẩn bị xong rồi, tôi nói cho cô biết, hôm nay Hà Liễu xuất ngũ."
Mạt Mạt bỏ cái kim trong tay ra, rất kinh ngạc: "Nhanh như vậy sao, tôi còn tưởng rằng phải đợi tới cuối tháng chứ, lĩnh xong một lần phụ cấp cuối cùng nhỉ?"
Tê Hồng khinh thường nói: "Thật ra thì cô ta muốn, nhưng Tôn Tiểu Mi không buông tha cho cô ta, vẫn luôn ầm ï, cô ta lại lừa gạt Dương Diệp, làm sao mà dám đợi."
Mạt Mạt lại cầm kim khâu một lần nữa, tiếp tục khâu cái yếm: "Nhà Cảnh Lượng náo nhiệt hơn, tôi đoán, bây giờ Cảnh Lượng cũng hối hận muốn chết rồi!"
Tề Hồng cười trộm: "Tôi nhìn thấy Cảnh Lượng rồi, mặt ủ mày chau, tóc đã rụng không ít, mấy người Ngô Giai Giai mà tiếp tục làm loạn, Cảnh Lượng có thể bị hói mất."
"Ông ta không chỉ buồn phiền vì phụ nữ trong nhà, còn buồn phiền vì trung đoàn tra xét ông ta, ông ta sợ thẩm tra xảy ra vấn đề."
Te Hồng cười nhạo: "Đó cũng là đáng đời ông ta, phải tra xét ông ta từ lâu rồi."
Mạt Mạt lắc đầu: "Không dễ dàng như vậy, nếu như dễ dàng thì đã có người xử lý ông ta lâu rồi."
Te Hồng có hơi thất vọng, nhìn cái yếm trong tay Mạt Mạt: "Cô làm cho đứa nhỏ à?"
Mạt Mạt gật đầu: "Đúng vậy, thế nào, màu đỏ hoan hỷ không?"
Tê Hồng nhìn thành quả mới được một nửa: "Thật đẹp, cô vá lên cho bảo bảo đấy à?"
Mạt Mạt gật đầu: "Hiện tại không cho thêu thùa, tôi dùng vải vá lên một cái, nhìn cũng không tệ lắm."
Te Hồng thích quá chừng: "Dạy tôi một chút, tôi phải làm cho bảo bảo một cái." "Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận