Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1797. -

Chương 1797. -Chương 1797. -
Tôn Nhuy vứt túi xuống, vẫy gọi Tiểu Khả ngồi xuống mới nói: "Em muốn phát triển một sự nghiệp mới của riêng em, muốn đến tư vấn chị dâu, giúp em nghĩ một vài chủ ý."
"Cô nghĩ như thế nào lại làm sự nghiệp mới?"
Mạt Mạt nói xong đưa chén trà trong tay cho Tôn Nhuy, rất ngạc nhiên Tôn Nhuy sao lại nghĩ vượt quá mức như thế, Tôn Nhuy làm bà chủ cũng không tệ.
Tôn Nhuy nhấp một ngụm trà: "Em muốn tích lũy tiền vốn, chỉ có đủ vốn, mới đủ sức lực."
Mạt Mạt nhìn Tiểu Khả hiểu rõ: "Cô đã nghĩ xong muốn làm ngành nghề gì chưa?"
Tôn Nhuy: "Em sẽ chỉ làm có liên quan đến giải trí, nhưng những thứ mà em vừa ý đều đã bị công ty của chúng em thu mua rồi, sớm biết vậy em không thu mua nữa, tự mình làm tốt bao nhiêu."
"Đáng tiếc không có thuốc hối hận, cho nên cô còn muốn làm gì đó có liên quan đến truyền hình điện ảnh?"
Tôn Nhuy gật đầu: "Đúng vậy, em chỉ biết cái đó, cho nên muốn tìm chị để xin một vài chủ ý, em không có chủ ý nào, nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra chính mình muốn làm gì?"
Mạt Mạt gõ ngón tay, trong đầu đang nhớ lại những thứ có liên quan đến giải trí ở đời trước, chưa nói xong thật sự có không ít, sau đó phát triển, giải trí phát triển ra rất nhiều ngành nghe, đáng tiếc hiện tại điện thoại di động còn chưa thông dụng, chớ nói chỉ là internet, giống như là bây giờ mở công ty quan hệ xã hội cũng vô dụng.
Mạt Mạt dừng tay lại, có rồi, bây giờ còn chưa có công ty tuyên truyền có hệ thống, Mạt Mạt nói công ty tuyên truyền, hai mắt Tôn Nhuy cũng sáng lên.
Tôn Nhụy làm giải trí, tuyên truyền là thứ cô ta hiểu nhất, trước đây tuyên truyền phim đều dựa vào chính mình, chưa có người chuyên nghiệp, có lúc tuyên truyền cũng lộn xộn tum lum, nếu có hệ thống tuyên truyền và sách lược, vậy thì có thể tiết kiệm được rất nhiều phiền phức.
Mạt Mạt chỉ cần nhắc đến một cái tên, còn lại Tôn Nhuy tự mình nghĩ là có thể, Mạt Mạt lật tờ báo ra, đọc tin tức.
Tôn Nhuy nghĩ một lát, trong lòng đã có kế hoạch: "Cảm ơn chị dâu."
"Khách sáo rồi, cô mở công ty tuyên truyền thật ra cũng không dễ dàng, chủ yếu là nhân tài ở phương diện này hiện tại rất khó kiếm, cô tự đi lần tìm đi!"
Tôn Nhuy: "Vâng, chị dâu, vậy chúng em đi về trước."
Mat Mạt: "Hai người không ở lại ăn cơm à?"
"Không được, trong lòng ta không chứa được chuyện gì, em phải về lên kế hoạch chặt chẽ. "
"Vậy được, tôi tiễn hai người."
Mạt Mạt tiễn Tôn Nhuy đi, trở về Thất Cân đã xuống lâu, đang gọi điện thoại cho Giai Giail
Mạt Mạt nhìn thời gian, đến nhà bếp, làm đồ ăn, nấu cơm xong, Thất Cân vẫn còn đang gọi điện thoại!
Mạt Mạt bưng cơm ra, im lặng ngẩng đầu, sao cô lại ngửi thấy mùi chua của quả thanh mai nhỉ, ai u, khiến cho cô cũng muốn gọi điện thoại cho chồng.
Buổi tối Mạt Mạt lại không gọi điện thoại cho Trang Triều Dương, ngược lại gọi cho An An, từ khi An An xảy ra chuyện, Mạt Mạt đã có thói quen mấy ngày gọi điện thoại một lần, không nghe thấy tiếng An An, vậy thì trong lòng cũng không an tâm.
Điện thoại của Mạt Mạt rất nhanh đã được kết nối, giọng của An An truyền vào trong tai: "Mẹ."
Mạt Mạt cong mắt, vô cùng yên tâm: "Ai, tan lớp rồi à, ăn cơm tối chưa?"
An An thấy bạn cùng phòng đang dựng thẳng lỗ tai để nghe, đẩy cửa ra ngoài hành lang, tìm một bậc thang không có ai ở gần đó: "Con ăn rồi, mua cơm ở căn tin về, mẹ, mẹ và em trai ăn chưa?"
"Chúng ta cũng ăn rồi, gần đây thế nào?"
"Rất tốt, mẹ, mẹ không cần lo lắng, con rất tốt."
Hai mẹ con lại nói chuyện một lúc, lúc này mới cúp điện thoại.
An An quay về buồng ngủ, Vương Hâm ôm cổ An An: "Anh bạn à, mẹ tôi thật là quan tâm đến cậu!"
An An: ”... Đó là mẹ tôi." Vương Ham cười hi hi: "Deu giống nhau cả, mẹ cậu chính là mẹ chúng tôi."
An An trợn trắng mắt, không để ý tới mấy người bạn cùng phòng đang vui đùa ầm ï, ngồi ôn tập chuẩn bị thi cuối kỳ.
Vương Hâm lại không buông tha An An: “Tôi nói này anh bạn, hoa khôi của khoa chúng ta đã gửi thư tình cho cậu đó, cậu thật sự từ chối al"
An An kéo tay Vương Hâm ra: "Tôi thấy cậu rất nhàn rỗi."
Vương Hâm ôm ngực: "Không phải là tôi rất nhàn, tôi là đau lòng, đau lòng đó, hoa khôi của khoa tỏ tình đó! Người tình trong mộng của tôi mất rồi."
"Ha ha, cậu có bản lĩnh thì tự mình đi tỏ tình, đừng gào lên ở chỗ tôi."
Vương Hâm không kêu quái dị nữa: "Tôi ngược lại thật ra dám tỏ tình, cũng không có sức, tôi không so được với cậu."
An An lười không thèm để ý đến Vương Hâm nữa, cởi giày lên giường nằm, chỉ còn sự lạnh lẽo đợi Vương Hâm, cuối cùng Vương Hâm cũng ngoan ngoãn.
An An nhớ lại dáng vẻ thẹn thùng của hoa khôi khoa, trong lòng cười lạnh một tiếng, đám hoa khôi của khoa bọn họ cũng không phải thật sự thích cậu, thật không khéo để cậu nghe thấy đánh cược.
Có người, luôn cho là mình lớn lên vô cùng xinh đẹp, đã cảm thấy tất cả mọi người đều sẽ phải thần phục cô ta, An An chỉ cảm thấy quá giả tạo.
An An đọc sách không vào, lại sờ lên cổ tay, nhưng cổ tay đã có đồng hồ mới, An An mím môi, kéo cao chăn mền, đi ngủ.
Mạt Mạt thì lại gọi điện thoại cho Tâm Bảo, xác định bao giờ Tâm Bảo nghỉ, lại hỏi tình hình của đứa nhỏ, đứa bé trong bụng rất khỏe mạnh, buổi tối Mạt Mạt đã mơ tới có một bé con gọi bà nội rồi.
Những tháng ngày tiếp theo, Mạt Mạt đã nhắc đến Tiểu Khả trong bài phỏng vấn, Tôn Nhuy và Tiểu Khả đi đường sáng, ngày hôm đó Tôn Nhuyh đã gọi điện thoại đến đây, nói rằng một số người đã điện thoại cho cô ta để chứng thực, Tôn Nhuy vô cùng cảm kích Mạt Mạt.
Những ngày tiếp theo, Mạt Mạt bắt đầu đếm ngày, kỳ nghỉ đông năm nay, An An cũng không đi theo thầy nữa, nghỉ thì trở về, trong nhà lại có một người phụ nữ có thai, hơi người trong nhà cũng có thể nhiều lên.
Mạt Mạt đã có tuổi, ngược lại càng hy vọng người trong nhà nhiều một chút, náo nhiệt.
Thời gian vội vàng trôi qua, thi cuối kỳ kết thúc, Tâm Bảo trở về đầu tiên, lúc đầu Mạt Mạt muốn tự mình đi đón, nhưng Mạt Mạt không về kịp từ nơi khác, cuối cùng Tề Hồng đi.
Bởi vì tháng thai kỳ đã lớn, Tê Hồng không yên tâm cho Tâm Bảo đi máy bay, cuối cùng đi tàu hoả vê.
Tâm Bảo trở về ngày thứ ba, Mạt Mạt mới từ nơi khác trở vê, vê công ty xử lý chuyện khẩn cấp, sau đó cho mình nghỉ hai ngày, chuẩn bị ở nhà với Tâm Bảo.
Bụng Tâm Bảo không phải rất lớn, bởi vì vận động lâu dài nên hình thể cũng không nhiều thịt, vẫn cực kỳ thon gọn như cũ, rõ ràng là bụng sáu tháng, nhìn như không hề giống.
Mạt Mạt đặt tay lên trên bụng, cảm giác khác biệt so với lúc mình mang thai, lúc chính mình mang thai là mừng rỡ và cảm động đối với sinh mệnh, nhưng con dâu mang thai, cô chỉ cảm thấy chờ mong, cô chờ mong đứa nhỏ ra đời.
Bởi vì bụng Tâm Bảo nhỏ, Tâm Bảo lại trở nên lười nhác, đều nói lười là con gái chăm chỉ là con trai, đều đang đồn đứa nhỏ trong bụng Tâm Bảo là con gái.
Chuyện này khiến Mạt Mạt sướng đến phát điên, nhà bọn họ chỉ thiếu con gái, ngay cả Trang Triều Dương cũng vui vẻ.
Có đoi khi Mạt Mạt sẽ nhịn không được mà nhắc tới, cháu gái.
Đáng tiếc, Mạt Mạt chỉ có hai ngày nghỉ, rất nhanh lại vùi đầu vào trong công việc.
Chưa tới mấy ngày, An An đã trở về, An An đi theo bên cạnh Mạt Mạt để học tập, vẫn như cũ là học tập quản lý, cố gắng hết sức lực để hấp thụ kinh nghiệm.
Rất nhanh đã đến cuối tháng, Mễ Mễ đã lên máy bay về nước, rất lâu không thấy Tôn Nhuy lại đi tới nơi này của Mạt Mạt lân nữa.
Cả người Tôn Nhuy đã gầy đi hai vòng, vốn dĩ là bởi vì cơ thể có bệnh nặng đã trông gây yếu hiện tại càng gầy yếu hơn.
Mạt Mạt lo lắng: "Cô không muốn sống nữa à, liều mạng như vậy!"
Tôn Nhuy chẳng hề để ý: "Bây giờ em không liều mạng, qua hai năm nữa em muốn liều mạng cũng không có tỉnh thần và sức lực, sức khoẻ của em em tự mình biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận