Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 279. Anh cả trở về 1

Chương 279. Anh cả trở về 1Chương 279. Anh cả trở về 1
Anh cả trở về 1
Điền Tình thoa thuốc cho con trai xong liền đi sang xem cháu trai thế nào, Triệu Tuệ lo lắng cho Mạt Mạt nên hỏi: "Mẹ, Mạt Mạt không sao chứ?"
"Không có việc gì đâu, con bé ngủ thiếp đi rồi, mẹ thấy đến giờ cơm tối nó cũng không dậy đâu, cứ để con bé ngủ đi. Mấy năm nay con bé đã phải nhọc lòng lo lắng quán xuyến hết mọi việc trong nhà rồi."
Triệu Tuệ: "Quả thật Mạt Mạt quá vất vả, chuyện øì cũng phải lo hết, quá nhọc lòng rồi."
Điền Tình cười khẽ: "Con bé này nhìn thì có vẻ là người có phúc, nhưng thật ra lại là người có số vất vả. Vừa rồi Thanh Nghĩa kêu khóc như vậy có dọa thằng bé không?"
"Không đâu ạ, có tỉnh dậy nhưng không khóc."
Điền Tình: "Thật là, lá gan cũng không nhỏ đâu."
Đến giờ cơm chiều quả nhiên Mạt Mạt vẫn chưa dậy, Điền Tình để cơm lại, rồi bảo Thanh Nhân đem cơm đến cho Thanh Nghĩa. Thanh Nhân nhìn cha, Liên Quốc Trung: "Nhìn cha làm gì hả? Nên làm cái gì thì cứ làm cái đó đi."
Thanh Nhân thở phào nhẹ nhõm, bưng cơm qua cho Thanh Nghĩa.
Thanh Nghĩa lúc này đã trưởng thành hơn một chút, không giận dỗi nữa, nhận lấy cơm rồi ăn từng miếng từng miếng. Thanh Nhân liec mắt một cái: "Lòng dạ của em cũng lớn quá đấy, lúc này mà vẫn ăn cơm được nữa à?”
Hôm nay Thanh Nghĩa khóc nhiều nên tiếng nói đã hơi khàn khàn: "Em mà không ăn cơm thì làm sao có thể nhanh khỏe được chứ? Em cũng không muốn mang thêm phiền phức đến cho nhà mình."
Thanh Nhân có vẻ vui mừng: "Không tệ đấy, thằng nhóc ngỗ nghịch nhà chúng ta cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi."
Thanh Nghĩa ăn cơm xong, kéo tay anh ba đang định rời đi: “Anh, cha chúng ta còn tức giận không?”
"Em đấy, em đừng có hy vọng cha sẽ hết giận em, thời gian này em cứ thành thật cho anh."
Điền Tình dọn dẹp phòng bếp xong, thấy chồng mình không có trong phòng khách, như vậy là đang ngồi ngoài sân rồi. Bà suy nghĩ một chút rồi đứng dậy đi ra ngoài, quả nhiên thấy chồng mình đang ngồi xổm trong vườn rau hút thuốc.
"Đừng hút nữa, đã hút nhiều quá rồi."
Liên Quốc Trung dụi tắt điếu thuốc, đặt mông ngồi trên mặt đất rồi vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: "Ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện một lát."
Điền Tình ngồi xuống: "Em cũng đang muốn nói chuyện phiếm với anh đây!"
Liên Quốc Trung: "Em nói xem, có phải anh đã bỏ bê gia đình mình nhiều năm lắm rồi không?"
Điền Tình nghiêng đầu nhìn chồng mình: "Anh có muốn nghe lời nói thật không?”
"Đương nhiên muốn nghe lời nói thật rồi."
"Anh không chỉ bỏ bê gia đình mình mấy năm vừa qua đâu. Lúc chúng ta vừa mới kết hôn, anh liền mặc kệ đi nhập ngũ, để lại em một thân một mình chăm sóc cho đứa nhỏ, khó khăn lắm mới chờ được anh quay về một chuyến, lại xoay người lại liền rời đi. Em còn cho rằng theo anh đến bộ đội, ở bên cạnh anh thì sẽ tốt hơn, nhưng anh thì hay rồi, cả ngày ngâm mình bên chỗ bộ đội, cũng không về nhà được mấy lần."
Điền Tình quan sát vẻ mặt của chồng mình rồi lại nói tiếp: "Anh biết không, lúc anh xuất ngũ, em là người vui nhất. Em cho là anh xuất ngũ rồi thì tâm trí anh sẽ đặt ở gia đình, nhưng lại không ngờ rằng anh vẫn thường xuyên không ở nhà."
Chuyện của Thanh Nghĩa hôm nay cũng khiến Liên Quốc Trung phải suy ngẫm lại thật sâu sắc, ông nắm tay vợ mình: "Là anh quá sai rồi, đã để em phải vất vả nhiều năm như vậy."
Điền Tình đã chờ câu nói này, chờ quá nhiều năm, nước mắt thuận theo hốc mắt chảy xuôi xuống, Liên Quốc Trung vội vàng lau nước mắt: "Sao lại khóc rồi."
"Vui quá nên khóc."
Liên Quốc Trung: "Quả thật hôm nay thấy em không ngăn anh lại, anh đã rất kinh ngạc, em là người bao che cho mấy đứa con nhất."
"Mặc dù em không hiểu biết nhiều như anh nhưng nói về việc dạy bảo con cái thì so với anh em còn hiểu rõ hơn, cái đúng cái sai em vẫn có thể phân biệt rõ ràng."
Sau đó Điền Tình hỏi: "Chuyện Thanh Nghĩa anh cứ mặc kệ như thế à?"
Liên Quốc Trung xua tay: "Mặc kệ, sau này anh cũng mặc kệ thằng nhóc này, con đường mà nó chọn thì nó phải tự mình bước đi."
Điền Tình vừa nghe liền biết chẳng qua đây là lời nói lẫy, vui vẻ: "Anh có biết trong nhà chúng ta đứa nào giống anh nhất không?"
Liên Quốc Trung không cần suy nghĩ liền trả lời: "Con gái."
Điền Tình lắc đầu: "Không phải, đứa giống anh nhất chính là Thanh Nghĩa. Tính tình thằng nhóc này cũng vô tâm, hoàn toàn giống anh như đúc, năm đó anh còn có chủ ý hơn cả nó bây giờ nữa! Năm đó cha chúng ta còn giận hơn anh bây giờ nhiều!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận