Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1257. Xen ngang 1

Chương 1257. Xen ngang 1Chương 1257. Xen ngang 1
Buổi tối lúc Mạt Mạt nhìn thấy hai bé gái, hai đứa đã tắm rửa, thay một bộ váy sạch sẽ, lúc Mạt Mạt nói chuyện trời đất với Tiết Nhã mới biết chính xác tuổi của hai đứa bé.
Đứa lớn sáu tuổi, đứa nhỏ ba tuổi, hai đứa bé quá gầy, đều trông nhỏ hơn so với tuổi bình thường.
Hai cô bé đang sờ vào cái ghế dựa của Dương Lâm, sợ sệt không dám ngồi lên, nhìn thấy Mạt Mạt mở cửa đi ra, hai tay cuống quít giấu ra sau lưng, hai mắt trừng lên rất to, hoảng sợ nhìn Mat Mạt.
Mạt Mạt cười nhạt, bày tỏ ý tốt, không nhìn hai đứa bé nữa, cầm quần áo về nhà.
Hai đứa bé này bị tổn thương tâm hồn, chuyện này sẽ theo cả đời, đừng thấy bọn trẻ hang còn nhỏ, bọn nó sẽ nhớ kỹ, sống trong đại viện, cũng không biết là tốt hay không.
Sự thật đã chứng minh, sự lo lắng của Mạt Mạt không phải dư thừa, ba ngày trôi qua, hai đứa bé chưa từng ra khỏi cổng nhà, mỗi lần ve nhà, Mạt Mạt đều có thể nhìn thấy hai đứa bé đứng ở hàng rào, trốn trong bụi hoa, len lén nhìn bọn nhỏ đang chơi đùa bên ngoài.
Tiết Nhã đến tìm Mạt Mạt nói chuyện phiếm, giận dữ nói: "Bọn nhỏ rất chống đối hai con bé này, nếu còn tiếp tục như vậy, chị thật sự sợ trong lòng hai đứa bé sẽ có vấn đề." Mat Mat nói: "Không chỉ có trẻ con ở đại viện chống đối hai đứa nó, bọn nó cũng sợ chung sống tiếp xúc với người khác, An An thử nói chuyện với hai đứa nó, hai con bé chạy mất còn nhanh hơn so với con thỏ."
Thằng bé An An này có tâm địa thiện lương nhất, thằng bé sẽ không dùng thành kiến để nhìn một người nào đó, cũng sẽ không bị người khác ảnh hưởng, trong đại viện này An An là người duy nhất sẵn lòng nói chuyện với hai con bé.
Về phần Tùng Nhân, suy cho cùng Tùng Nhân lớn hơn nhiều, dáng dấp lại giống Trang Triều Dương, lúc không cười thì rất nghiêm túc, hai bé gái nhìn thấy Tùng Nhân thì tránh, Tùng Nhân lại bận nhiều việc với Dương Lâm, cũng sẽ không chú ý đến chuyện của hai cô bé.
Tiết Nhã nghe mà đau lòng, cô ấy đối xử với hai đứa cháu gái cũng không tệ lắm, trẻ con là trẻ con, người lớn là người lớn, Tiết Nhã phân rõ ràng: "Chị biết An An tốt bụng, trong đại viện cũng chỉ có An An mới có thể tiếp xúc được với hai con bé này, hôm nay chị cũng mặt dày, hy vọng An An có thể trò chuyện nhiều hơn với hai con bé, thời gian dài chắc là sẽ tốt lên, chờ đến tháng chín khai giảng, đưa đến trường, không tiếp xúc với trẻ con ở đại viện nữa, chắc là sẽ cởi mở không ít."
Mạt Mạt: "Ý của chị là muốn đưa đến trường học ở nội thành để học tập?"
Tiết Nhã gật đầu: "Đúng vậy, nếu như đưa đến trường học lân cận, đều là trẻ con ở đại viện, sẽ cô lập hai đứa nó, chị đã đi nghe ngóng rôi, nhà trẻ Ở nội thành cũng không tệ."
Mạt Mạt: "Vẫn là chị nghĩ chu toàn, như vậy cũng tốt."
Mạt Mạt tiễn Tiết Nhã ra ngoài, hai đứa bé lại ở hàng rào nhìn bà ngoại, Tiết Nhã vẫy tay, nói với Mạt Mạt: "Không cần tiễn."
Mat Mạt: "Vâng."
Tiết Nhã đi rồi, Mạt Mạt nhìn quyển lịch, còn chưa đến mười ngày nữa là tới khai giảng rồi, Tùng Nhân đã lên năm đầu tiên của cấp ba rồi, thằng bé học tập cũng không tệ lắm, mặc dù cho tới bây giờ cũng chưa thi được hạng nhất, nhưng mỗi lần thành tích đều xếp thứ ba, cũng rất ổn định.
Về phần An An, thằng bé nhảy lớp, khai giảng này sẽ lên lớp sáu, An An là học bá, không chỉ đứng thứ nhất trong lớp, còn đứng thứ nhất cả khoá học.
Mạt Mạt đã đi xem qua trường học, lớp học đều đã tân trang lại, trường học bao gồm cả cấp hai và cấp ba, điều kiện cũng không tệ lắm.
Tiểu học An An học ở lân cận, đây là nơi mà Mạt Mạt hài lòng nhất.
Bây giờ sắp khai giảng rồi, Mạt Mạt tính toán thời gian, chờ một tuần sau là có thể dẫn bọn nhỏ đến báo danh trước.
Tuần này Mạt Mạt cũng không bận nhiều việc, ngược lại là Thẩm Triết bận rộn đến nỗi ngay cả bóng người cũng không thấy, vì chuyện xây dựng nhà kho.
Bạn cần đăng nhập để bình luận