Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 645. Đuổi kịp 1

Chương 645. Đuổi kịp 1Chương 645. Đuổi kịp 1
Ngày hôm sau Lưu Miểu tới, hai mắt con bé sưng húp, hai ngày này nhất định là khóc không ít, Mạt Mạt vỗ lên mu bàn tay Lưu Miểu, an ủi: "Đừng khóc nữa, Hướng Tịch nhất định là hy vọng mọi người thật sự vui vẻ."
Lưu Miểu lau nước mắt: "Được, em không khóc nữa, em nhất định không khóc, chị Mạt Mạt, em muốn đến xem Liên Thu Hoa."
"Đến xem cô ta làm gì?"
Lưu Miểu nghiến răng, trong mắt lóe lên sự thù hận: "Em muốn chính miệng hỏi cô ta một chút, rốt cuộc cô ta có lương tâm hay không, Hướng Tịch cũng là con cô ta."”
Mạt Mạt nhìn Lưu Miểu, nếu như ngăn cản không cho cô ấy đến, Lưu Miểu nhất định không thể buông bỏ, mở miệng nói: "Em muốn đến thì đến, nhưng không nhất định có thể gặp được."
"Em biết, cho dù không gặp được, em cũng muốn đến."
"Ừm."
"Chị Mat Mạt, chị không đi à?”
Mạt Mạt lắc đầu: "Không đi, chị không muốn nhìn thấy cô ta nữa."
"Được, vậy em tự đi."
Lưu Miểu đứng dậy, quay người đi rồi, Mạt Mạt đứng dậy, đứng Ở trước cửa sổ, nhìn Lưu Miểu đã chạy xa, mắt nhìn lên bầu trời, Liên Thu Hoa phải chết, chấp niệm của cô đối với Liên Thu Hoa cũng phải tiêu tan.
Mạt Mạt sờ bụng, khóe miệng cong lên.
Buổi chiều Lưu Miểu trở về, Liên Thu Hoa là tội phạm tử hình, Lưu Miểu không gặp được, cô ấy rất thất vọng, lúc trở về cũng không có tỉnh thần gì, cho đến lúc Thanh Nhân tìm tới, Lưu Miểu mới có chút sức sống.
Thanh Nhân nhìn chị gái bình tĩnh, tâm trạng vẫn luôn lo lắng đã đặt vào trong bụng, chị gái không có việc gì là được rồi.
Lưu Miểu muốn ra ngoài đi dạo, nếu không trong lòng cô ấy ngột ngạt đến đáng sợ, Thanh Nhân dẫn Lưu Miểu đi.
Hôm nay Tùng Nhân ngoan vô cùng, buổi trưa rõ ràng không muốn ngủ, nhưng vẫn nằm cùng một chỗ với Mạt Mạt.
Mạt Mạt tìm quần áo của Tùng Nhân lúc còn bé, lấy hết ra đặt trên giường, nhìn Tùng Nhân ngoan ngoãn ngồi trên giường chơi, nghi ngờ: "Con cũng ở nhà cả một ngày, sao không đi ra ngoài chơi?"
Tùng Nhân ngẩng đầu: "Con đồng ý với cha rồi, con phải ở nhà với mẹ, Tùng Nhân có thể chăm sóc mẹ.”
Mạt Mạt cười: "Tùng Nhân thật là ngoan."
Tùng Nhân quăng cái kiếm gỗ xuống: "Mẹ, mẹ tìm quân áo của con làm gì?”
"Mẹ tìm ra trước chuẩn bị cho em trai của con."
Tùng Nhân hỏi: "Bao giờ thì em trai ra đời ạ?"
"Còn hơn bảy tháng nữa."
Tùng Nhân cau mày: "Hơn bảy tháng là bao lâu ạm"
Hôm nay Mạt Mạt vô cùng kiên nhẫn, Tùng Nhân hỏi cái gì cũng trả lời, khiến cho Tùng Nhân rất không thích ứng, cậu bé đứng dậy, sờ lên đầu mẹ: "Đầu không nóng, không bị bệnh."
Mạt Mat "..."
Buổi tối Điền Tình gọi điện tới, nói là muốn qua đây, Mạt Mạt không cho, cô thật sự không sao, nói hết lời, mẹ cô mới không đến, mặc dù người không tới nhưng dự định là chuyển đồ tới.
Ngày hôm sau thức dậy, Mạt Mạt đợi Vân Kiến và Vân Bình đến, lấy cần câu hôm qua Trang Triều Dương làm ra, đội mũ lên: "Đi, chị dẫn mấy đứa đi câu cá."
Vân Kiến nhìn cần câu, ánh mắt có hơi buồn bã, Mạt Mạt sờ đầu Vân Kiến: "Đi thôi!"
Vân Kiến cầm cần câu: "Vâng."
Tùng Nhân mới ba tuổi, mặc dù có thể cảm giác được bầu không khí trong khoảng thời gian này nặng nề, cậu bé cũng biết là buồn bã vì Hướng Tịch, nhưng căn bản cũng chỉ là đứa nhỏ cái gì cũng không hiểu, bây giờ sắp đi câu cá, vui vẻ nhảy dựng lên. Mat Mat dắt may đứa nhỏ đi bộ, tới bờ sông thường đến, Vân Kiến và Vân Bình biết câu cá, bọn họ đều học Hướng Tịch, Vân Kiến và Vân Bình câu cá, Mạt Mạt cầm thùng gỗ nhỏ, dắt Tùng Nhân đến bờ sông mò Ốc.
Thật ra Mạt Mạt thích ăn trai sông, đáng tiếc đều ở trong bùn, cô không kiếm được.
Ốc đồng ở bờ sông cũng không ít, không bị ô nhiễm, ốc đồng càng nhiều, có vũng nước nhỏ còn sẽ có cá nhỏ, lấy về chiên ăn rất ngon.
Tùng Nhân thích ăn ốc đồng nhất, động tác phải gọi là nhanh, bên trong thùng nhỏ rất nhanh đã đầy cá nhỏ và ốc đồng, may mắn còn kiếm được hai con trai sông to.
Bạn cần đăng nhập để bình luận