Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1817. -

Chương 1817. -Chương 1817. -
Mat Mat ngồi xuống thấy Phong Uyển đang nghển cổ nhìn trên lầu, cười: "Muốn nhìn đứa nhỏ thì đi đi, không sao đâu."
Phong Uyển mắt sáng rực lên, phải rồi, sao cô ấy không nghĩ tới: "Vậy con lên nhé, mẹ, lát nữa mẹ ăn xong thì đi nghỉ ngơi đi, trong khoảng thời gian này mẹ cũng không được nghỉ ngơi thật tốt, còn lại con thu dọn cho."
Mạt Mạt nghe vậy trong lòng ấm áp, Phong Uyển là xuất phát từ tấm lòng, cô có thể nhìn ra được, cô cảm thấy sau này nên đối xử với Phong Uyển càng tốt hơn một chút, Tâm Bảo ở chỗ cô cũng là con gái, Phong Uyển ở đây cũng không thể nhất bên trọng nhất bên khinh, đều nên đối xử như con gái.
Mạt Mạt cười: "Vẫn để mẹ thu dọn cho, mẹ dọn xong sẽ đi nghỉ ngơi, con cũng bận rộn cả buổi trưa rồi, nhìn đứa nhỏ xong thì cũng nghỉ ngơi đi!"
Phong Uyển chớp mắt, cô ấy biết, cho dù cô ấy ở lại thu dọn mẹ chồng cũng không cho, có đôi khi Liên Mạt Mạt cũng là người nói một không nói hai.
Phong Uyển cũng là bởi vì hiểu rất rõ nhân vật Liên Mạt Mạt này, cho nên thuận theo nói: "Vậy được, con đi lên trước."
Mạt Mạt xua tay: "Đi đi!"
Phong Uyển lên lầu có chút kích động, trong mắt của cô ấy nam thần là Trang Triều Dương, nam thần thứ hai chính là Tùng Nhân, hơn cả Tùng Nhân là đứa con đầu tiên của Mạt Mạt, cho nên càng ấn tượng với Tùng Nhân nhiều hơn, cô ấy cảm thấy, lát nữa đi vào không nên hung hăng nhìn chằm chằm vào Tùng Nhân, em dâu nhìn chằm chằm anh chồng thì không tốt, tránh cho hiểu lầm.
Phong Uyển suy nghĩ cả một đường làm sao để đối mặt với Tùng Nhân, kết quả vừa vặn rất hay, lúc cô ấy đi vào, Tùng Nhân vẫn luôn đưa lưng về phía cô ấy và Tâm Bảo nói chuyện.
Phong Uyển: "...
Phong Uyển hít xuôi một hơi, cô ấy không thể thỉnh cầu Tùng Nhân quay đầu lại, người ta rất lâu rồi không gặp vợ, dĩ nhiên là tăng cường bồi đắp với vợ.
Phong Uyển chỉ có thể nhìn đứa nhỏ, đứa nhóc đang ngủ say, cô ấy chỉ có thể nhìn.
Cuối cùng cũng không xen vào vợ chồng trẻ nói chuyện, chỉ có thể yên lặng trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Phong Uyển nằm ở trên giường nghĩ lại Tùng Nhân và Tâm Bảo ngọt ngào và ăn ý, Phong Uyển đột nhiên có chút nhớ nhung An An, sờ lên cái bụng đã cao ngất, cũng không biết lúc cô ấy sinh con, An An có vội vàng trở vê như thế hay không.
Cô ấy tự nhận tình cảm với An An còn chưa tốt như Tùng Nhân và Tâm Bảo, mím môi, rất hâm mộ.
Phong Uyển trong lúc đang liên tưởng thì mơ hồ nghĩ đến sau này làm sao để rút ngắn tình cảm với An An.
Mat Mat ăn cơm xong, còn làm cho Tùng Nhân một bát sủi cảo, lúc này mới đi lên lầu gọi Tùng Nhân: "Vội vã trở về chưa ăn cơm phải không, mau xuống dưới ăn sủi cảo đi, tiện thể tắm rửa thay quần áo khác, đứa nhỏ còn quá yếu đuối, phải chú ý một chút."
Tùng Nhân và Tâm Bảo đã dính nhau xong, ngửi mùi trên người mình hoàn toàn chính xác không dễ ngửi: "Anh đi xuống dưới."
Tùng Nhân vừa đi, gian phòng trong nháy mắt rộng rãi không ít.
Hiện tại Tùng Nhân trở về rồi, Tùng Nhân lại không thể ngủ cùng một chỗ với Tâm Bảo Mạt Mạt đột nhiên cảm thấy, trong nhà nhỏ đi, trước kia lúc con cái còn nhỏ cảm thấy vẫn rộng, hiện tại cũng lập gia đình rồi, có chút chen chúc.
Tê Hồng thấy Mạt Mạt sững sờ xuất thần: "Cô cũng mệt sắp chết rồi, nhanh nghỉ ngơi đi, nơi này có tôi trông coi."
Mạt Mạt quả thực rất mệt mỏi, nhìn Te Hồng tỉnh thần cũng không tệ lắm: "Vậy tôi đi nghỉ trước, chờ lát nữa đến đổi cho cô."
Tê Hồng: "Được!"
Mạt Mạt trở về phòng, nghĩ đến những căn phòng có thể động vào, cuối cùng cũng từ bỏ, phòng của Mễ Mễ không thể động, Thất Cân thì càng không thể, được rồi, trước tiên chỉ có thể như này. Mat Mat ngủ hơn hai tiếng rôi đến đổi cho Te Hồng, Tề Hồng cũng không dám ngủ ở trong phòng Mạt Mạt, dù sao cách cũng gần nên về nhà rồi.
Mạt Mạt dỗ dành đứa nhỏ hỏi Tùng Nhân: "Con được nghỉ mấy ngày?"
Tùng Nhân: "Được ba ngày, mẹ, buổi tối mẹ với mẹ vợ cứ nghỉ ngơi đi, nơi này giao cho con là được rồi."
Mạt Mạt vẫn duy trì ánh mắt nghi ngờ: "Tay chân con vụng về, có thể phục vụ đứa trẻ vừa ra đời sao, đừng làm loạn nữa."
Tùng Nhân cúi đầu nhìn hai tay thô to của chính mình, nhận lấy bạo kích, yếu ớt nói: "Con có thể học."
Mạt Mạt lắc đầu: "Mẹ không yên tâm, đứa nhỏ vừa ra đời quá yếu ớt, con chăm sóc bản thân cho tốt là được rồi, lòng hiếu thảo của con, chúng ta ghi nhận tấm lòng."
Tùng Nhân buồn râu, cậu cũng muốn thay cho mẹ, nhưng cúi đầu nhìn tay của mình, cũng sợ khống chế không tốt lực độ khiến đứa nhỏ bị thương, cậu có khóc cũng không có chỗ.
Ba ngày sau, Tùng Nhân vẫn luôn ở bên cạnh Tâm Bảo, Tâm Bảo có chồng ở bên, tâm trạng càng ngày càng tốt, người ngược lại mập thêm một chút.
Trẻ con mới sinh bệnh vàng da không phải rất nhiều, mấy ngày cũng đã hết, đừng thấy còn nhỏ, tính nết rất lớn, lúc đói bụng giọng còn lớn hơn so với người khác. Kể từ khi Trang Trieu Dương biết là cháu gái, bước đi cũng mang gió, trong nhà cuối cùng cũng có cô gái rồi, cảm giác chính là không giống nhau, còn tra từ điển để đặt tên, Trang Tử Lạc, nhũ danh là Lạc Lạc.
Tùng Nhân không chịu, tên của cậu cha già đặt thì coi như thôi, làm sao con gái của cậu cũng thế.
Chỉ tiếc trước đây Tùng Nhân chơi không lại cha mình, hiện tại càng chơi không lại cha già đã được thăng cấp thành ông nội, tên của đứa nhỏ đã được định.
Mạt Mạt vui vẻ nhìn hai cha con đấu đá nhau, dù sao cô cũng không tham dự, cô cũng là một người đặt tên dở tệ.
Tùng Nhân ở hai ngày đã đi, Mạt Mạt rất không nỡ, chỉ có thể im lặng làm nhiều đồ ăn ngon cho con trai mang đi.
Lúc Tùng Nhân trở về, chỉ có một cái túi đơn giản, lúc ra đi là kéo hành lý đi, cả một vali hành lý đồ ăn lớn.
Tùng Nhân trở về khiến Mạt Mạt lung lay, phản ứng lớn nhất chính là Tâm Bảo, lúc phụ nữ mang thai mặc dù có người nhà ở cùng, nhưng càng hy vọng có chồng ở bên.
Tùng Nhân chưa trở về, Tâm Bảo cũng không cảm thấy thế nào, thật sự trở về, cảm nhận được sự quan tâm của chồng, bây giờ trong lòng không dễ chịu, nếu không phải ở cữ khóc thì không tốt, Tâm Bảo đã có thể khóc một trận. Mat Mat đã có tuổi thì se không hài hước nữa, khuyên giải người khác nghĩ thoáng ổn thoả rồi, cũng may có Phong Uyển, trong bụng Phong Uyển có không ít truyện cười, Tâm Bảo cũng dần dần có dáng vẻ vui cười.
Bây giờ tình cảm giữa chị em dâu lại tốt hơn, tốt như hai chị em ruột vậy.
Tâm Bảo lại nhắc đến chuyện đánh cược lần nữa, Mạt Mạt ở bên cạnh nghe, nhìn Phong Uyển nhiều hơn mấy lần, suy nghĩ trước đó không nắm lấy, lại chợt loé lên trong đầu.
Phong Uyển rất ngoan ngoãn, nhưng có lúc hình như biết sắp phát sinh ra chuyện gì vậy, trước kia Mạt Mạt không ở nhà, mấy ngày này ở nhà, tiếp xúc thời gian dài hơn, loại cảm giác kỳ lạ này của Mạt Mạt lại rõ ràng hơn.
Mạt Mạt nhịn không được Phong Uyển thêm vài lần, Phong Uyển đang nói giỡn, Mạt Mạt nghĩ một chút, có thể là gần đây quá mệt mỏi, cho nên nghĩ nhiều, nhất định là như vậy.
Mạt Mạt không biết, vào lúc cô đàn liếc mắt nhìn qua, tim Phong Uyển như muốn nhảy ra ngoài, cố gắng hết sức để cho mình nhìn tự nhiên!
Phong Uyển cảm giác được ánh mắt chả mẹ chồng dời đi, xúc động đến sắp khóc, sau này nhất định không thể lại làm ra chuyện kỳ lạ, mẹ chồng quá nhạy cảm, cô ấy có chút hơi sợi
Lúc đầu Phong Uyển còn muốn len lén xem tin tức của bộ phận nhân sự, xem ra là không đùa, chỉ có thể nghĩ cách khác.
Nhưng Phong Uyển nhìn cái bụng của mình, bây giờ trên bụng có quả bóng, cô ấy muốn làm gì cũng không có cách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận