Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1716. -

Chương 1716. -Chương 1716. -
Mat Mat chỉ nhìn thoáng qua, đã thu hồi ánh mắt, những năm này chị dâu Tôn may quần áo cho đứa nhỏ này, đều dựa theo các nhãn hiệu, tay nghề thủ công của chị dâu Tôn, không nhìn thương hiệu thật sự không dễ phát hiện ra, cô gái nhỏ đã trở nên ham hư vinh không ít.
Mặc dù cô gái này nói là để cho chị dâu Tôn trở về hưởng phúc, nhưng trong lòng còn không phải sợ bị bạn học hỏi đến nghề nghiệp của chị dâu Tôn, sợ mất mặt thôi!
Bởi vì đứa nhỏ này tới, Mạt Mạt cũng không tiễn chị dâu Tôn, chị dâu Tôn không ngốc, cảm thấy Mạt Mạt không thích con gái chị ấy, xem ra sau này muốn tới đây cũng khó rồi, trong lòng chị dâu Tôn càng khổ sở hơn.
Cuối cùng chị dâu Tôn đi rồi, chị dâu Tôn đi, Mạt Mạt cũng không phải người tâm ngoan, tình cảm nhiều năm như vậy, trước khi đi, Mạt Mạt cho một bao lì xì lớn.
Trong nhà không có bảo mẫu nữa, Mạt Mạt tự ra tay, sau hôm nay, lại tìm về cảm giác năm đó, Mạt Mạt thích nấu ăn, làm đồ ăn cũng có thể khiến cho cô bận rộn hơn một chút, không nghĩ đến bọn nhỏ nữa, khỏi phải nói, cuộc sống trôi qua vẫn rất phong phú.
Cuối năm An An về, chuyện vui mừng kinh ngạc nhất của Mạt Mạt là, Tùng Nhân cũng quay về vào năm ngoái, mừng đến mức Mat Mat véo Trang Trieu Dương mấy lần, mới phát giác được là sự thật.
Trang Triều Dương đau hít vào vài hơi, hối hận vì đã ngồi bên cạnh vợ, bên dưới quần áo bắp đùi nhất định đã tím lại.
Tùng Nhân nhìn người nhà mà choáng váng, vậy mà không có một ai nghênh đón cậu: "Không chào đón con trở về à, vậy con lại quay lại."
Mạt Mạt đã từ lúc kích động vừa rồi mà bình tĩnh lại: "Cửa lớn ở ngay bên cạnh, mở cửa là có thể đi."
Tùng Nhân: "...
Cậu sợ rồi, đối mặt với mẹ, cậu thật sự sợ rồi.
Tùng Nhân nịnh nọt làm trò cười: "Mẹ, con sai rồi."
Bây giờ Mạt Mạt mới hài lòng, đánh giá Tùng Nhân, vừa cao, cũng rất cường tráng, chỉ là da thịt có hơi đen một chút, những thứ khác đều không sao: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."
Trang Triều Dương nhìn thấy con trai cả cũng vui vẻ: "Đừng đứng đó nữa, mau tới đây ngồi."
Tùng Nhân ai lên một tiếng, ngồi ở trên ghế sofa, An An và Thất Cân đã vây lại, líu ríu hỏi cuộc sống bộ đội.
Tùng Nhân nhặt nhạnh những chuyện có thể nói, Mạt Mạt cũng hiểu, huấn luyện rất vất vả, đau lòng: "Chờ đó, mẹ đi làm đồ ăn ngon cho con."
"Mẹ, hiện tại con vẫn chưa đói." "Con chưa đói bụng, cũng sắp đến giờ cơm trưa rồi, đi, con ra với cha con đi!"
Tùng Nhân làm gì không đói bụng, chỉ là cậu không muốn mẹ vất vả thôi.
Lúc ăn cơm, Mạt Mạt mới có cơ hội hỏi: "Lần trước gọi điện thoại không phải nói không về sao?"
Tùng Nhân xoa mũi: "Chính là con muốn cho trong nhà một sự kinh ngạc."
Mạt Mạt: "Lần này được nghỉ mấy ngày?"
"Bốn ngày."
Nụ cười của Mạt Mạt càng lớn hơn, không ít: "Tốt, có thể đón Tết."
Tùng Nhân mang nụ cười trên mặt, nhưng Trang Triều Dương không cười, con trai vừa trở về sự vui sướng trong chớp mắt đã mất, vì sao con trai lại về, vừa huấn luyện xong làm sao có thể nghỉ, anh quá rõ tại sao, cho nên trong lòng mới nặng nề.
Mạt Mạt vẫn luôn lôi kéo Tùng Nhân hỏi chuyện, nhưng chuyện Tùng Nhân có thể nói thật sự là quá ít, Mạt Mạt phiền muộn, chỉ có thể hung hăng gắp thức ăn cho con.
Sau khi ăn xong, An An giúp đỡ Mạt Mạt thu dọn nhà bếp, Trang Triều Dương gọi Tùng Nhân đi, hai cha con đến thư phòng.
Tùng Nhân tiến vào, Trang Triêu Dương ngồi xuống: "Khóa cửa lại."
Trên mặt Tùng Nhân đã không còn dáng vẻ cười đùa tí tửng nữa, lưu loát khóa cửa: "Cha, đừng nói cho mẹt”
Trang Triều Dương nhìn đứa con trai khiến anh kiêu ngạo: "Con mới tốt nghiệp, làm sao lại làm nhiệm vụ?"
"Bởi vì cân gương mặt mới!"
Trang Triều Dương trong lòng lộp bộp một chút, nắm chặt tay, một câu đã để lộ ra nhiều tin tức, cần gương mặt lạ hoắc, nói rõ rất nguy hiểm.
Trang Triều Dương nghẹn họng, anh kiêu ngạo vì con trai, lại lo lắng vì con trai, hiện tại anh rất mâu thuẫn, anh quá biết trách nhiệm, cho nên phải ủng hộ, nhưng anh cũng là cha, một người cha bình thường, anh cũng lo lắng vì con trai.
Tùng Nhân tiến lên một bước: "Cha, cha hãy tin tưởng con trai của cha, con sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
"Ừm, cha cũng không hỏi nhiệm vụ gì, bảo vệ tốt chính mình."
Tùng Nhân vỗ ngực: "Cha yên tâm đi, con là con trai của cha mà, tuyệt đối không có vấn đề."
Trang Triều Dương vỗ vai con trai, không đợi lại căn dặn tiếp, ở ngoài cửa tiếng khay trà rơi xuống đất, Trang Triều Dương nghe thấy chột dạ, vợ nghe thấy rồi.
Trang Triều Dương vội vàng đi mở cửa, Mạt Mạt ngây ngốc đứng ở cửa ra vào, Trang Triều Dương cẩn thận hỏi: "Vợ à, em vẫn ổn chứt"
Mạt Mạt giật mình, mới phản ứng được, hai mắt nhìn chăm chăm Tùng Nhân, Tùng Nhân bước lên phía trước: "Mẹ, mẹ."
Mạt Mạt nhắm mắt vào rồi lại mở ra, cô đã chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi, sớm hay muộn cũng phải làm nhiệm vụ, chỉ là vấn đề thời gian, cô không sao, cô nên kiêu ngạo vì con trai, ngồi xuống nhặt hoa quả: "Em cầm xuống rửa, hai cha con anh tiếp tục trò chuyện đi, không cần phải để ý đến em."
Mạt Mạt nói xong, bưng khay trà đi xuống, tốc độ có chút nhanh, Tùng Nhân cũng không ngăn lại, lo lắng nhìn cha: "Mẹ, không sao chứ!"
Trang Triều Dương thu hồi ánh mắt lo lắng: "Đừng xem thường mẹ con, con trở về còn phải huấn luyện chứ!"
Tùng Nhân gật đầu: "Vâng, còn phải huấn luyện mấy tháng."
Trang Triều Dương cũng có mười phần kinh nghiệm, mặc dù chưa từng trải qua bộ đội đặc chủng, nhưng cũng có kinh nghiệm của mình, thời điểm bây giờ kỹ năng căn bản nhiều.
Mạt Mạt thấy Trang Triều Dương không đuổi theo, tự giam mình trong phòng bếp, mở vòi nước, hai mắt cũng mơ hồ.
Cô thật là ngốc, cái gì mà cho cô kinh ngạc chứ, căn bản không phaivay cô làm mẹ chỉ sợ con cái bị thương, nhưng đây là nghề nghiệp của con trai, cô là vợ quân nhân, là gia đình quân nhân, cô hiểu được, đúng, cô hiểu được, nhưng nước mắt Mạt Mạt vẫn chảy xuống. Mat Mat mat một lúc mới bình tĩnh lại, dùng nước lạnh rửa mặt xong, lại lấy đá lạnh đắp lên mắt, hai mắt không sưng lên nữa, Mạt Mạt mới bưng hoa quả lên lầu.
Mạt Mạt là không hy vọng con trai cả lo lắng, gia đình là hậu thuẫn của con cái, không nên khiến cho con cái lo lắng.
Mạt Mạt không làm được chuyện một khóc hai ầm ï ba đòi treo cổ, cô sẽ không ngăn cản con cái, sẽ chỉ ủng hộ, để cho Tùng Nhân ổn định đi làm việc.
Tùng Nhân không phát hiện ra mẹ đã khóc, nhưng Trang Triều Dương phát hiện ra, trong mắt vợ có tơ máu, lần đầu anh tự hỏi mình, con trai lựa chọn nghề nghiệp giống như anh có đúng hay không, nhưng nhìn con trai cả ưu tú xuất sắc, anh nói với chính mình là đúng.
Tùng Nhân nói chuyện với mẹ một lúc, bây giờ mới qua nhà sát vách tìm Tâm Bảo, hai người khó khăn lắm mới gặp một lần, vô cùng quý trọng!
Buổi chiêu Mat Mạt về phòng ngủ, không có tỉnh thần muốn ngủgì, Trang Triều Dương đi theo vào: "Khó chịu thì lại khóc mộtlúc đi!"
Mạt Mạt nghiêng qua liếc Trang Triều Dương một cái: "Em không phải người yếu ớt, đã ổn rồi, anh không mệt à, em mệt rồi, em muốn ngủ một lát."
Trang Triều Dương xoay người lại: "Anh ôm em."
Mạt Mạt ừ một tiếng, không muốn để ý đến Trang Triều Dương nữa, nhắm mắt lại. Trang Triêu Dương đột nhiên nói: "Thất Cân muốn làm gì thì làm cái đó đi, anh sẽ không quản nữa."
Mạt Mạt cọ vào lồng ngực Trang Triều Dương: "Nghề nghiệp là tự do của con cái, Thất Cân giống như bọn anh, em cũng sẽ không ngăn cản, đồng chí Trang Triều Dương, em vẫn có giác ngộ."
Trang Triều Dương càng thương vợ hơn, mang thai mười tháng, đó là thịt trên người rơi xuống, anh làm cha trong lòng cũng khó chịu, huống chỉ là làm mẹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận