Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 393. Đánh gãy chân 1

Chương 393. Đánh gãy chân 1Chương 393. Đánh gãy chân 1
Đánh gãy chân 1
Trang Triều Dương xách thuốc lá, rượu và bánh ngọt đi theo phía sau Mạt Mạt. Mạt Mạt nghi ngờ nhìn Liên Ái Quốc vài lần rồi mới vào trong nhà.
Liên Kiến Thiết đang ngồi ở trước bàn hút thuốc, thấy Mạt Mạt tới liền dập tắt tẩu thuốc: "Sao đột nhiên cháu lại về vậy?"
Mạt Mạt ngồi xuống nói: "Triều Dương được nghỉ ba ngày nên bọn cháu về xem một chút, ông nội làm xong việc đồng áng rồi à?"
Liên Kiến Thiết gật đầu: "Hôm trước mới làm xong."
"Vậy sao ông không quay lại trong thành phố?"
Liên Kiến Thiết nhìn thoáng qua đứa con trai út ở ngoài cửa đang nghiêng tai lắng nghe: "Ông bận chút việc."
Mạt Mạt hiểu rồi, như vậy là vì chú út, cũng không biết chú út ve đây làm gì nữa, mượn lương thực à? Nhưng mà hình như vẫn chưa phân chia lương thực mà, vậy là làm gì?
Liên Kiến Thiết: "Hai đứa cháu còn phải sang thăm Trang Triều Lộ phải không? Đi đi."
Mạt Mạt dạ một tiếng: "Ông nội, em trai cháu đây rồi."
Liên Kiến Thiết vui vẻ: "Đi chơi rồi." Mạt Mạt: "Vậy thì bọn cháu đi trước đây."
wy
Mat Mạt ra ngoài, rõ ràng Liên Ái Quốc muốn nói 8gi đó. Liên Kiến Thiết ho khan hai tiếng, Liên Ái Quốc lập tức thành thật, nhưng ánh mắt vẫn đuổi theo bóng dáng Mạt Mạt.
Mạt Mạt quay lại xe: "Hình như là chú út vì hướng về nhà chúng ta nên mới đến."
Trang Triều Dương khởi động xe: "Là ông ngoại, hẳn là ông ta đã biết chuyện ông ngoại rồi."
"Tin tức cũng linh thông đấy, cái ý đồ này, em đoán là chú út ở chỗ cha chúng ta bị ăn quả đắng nên mới quay về tìm ông nội. Đáng tiếc ông nội bây giờ cũng không còn là ông nội trước kia nữa rồi."
Trang Triều Dương cười: "Đúng thế đấy, ông nội bây giờ rất tốt."
Mạt Mạt gật đầu, đâu chỉ tốt thôi đâu, phải nói là quá tốt. Mặc dù đôi khi vẫn còn đấu võ mồm với cha cô nhưng trong lòng ông cụ cái gì cũng hiểu, bây giờ không còn thiên vị nữa, quả thực khiến cho người ta phải thích mà.
Lúc Mạt Mạt xuống xe, Khởi Hàng đang quỳ trong sân, Tô Vũ đang vây quanh Khởi Hàng.
Mạt Mạt đi qua hỏi: "Có chuyện gì thế? Tại sao Khởi Hàng lại quỳ ở đây rồi?"
Tô Vũ nước mắt lưng tròng: "Là cha bắt quỳ, đã quỳ hơn một giờ rồi."
Khởi Hàng kéo Tô Vũ: "Không cần em quản đâu, em quay ve phòng đi."
Tô Vũ bĩu môi, òa khóc: "Anh xấu lắm."
Mạt Mạt ôm Tô Vũ nhìn Khởi Hàng đang nổi bướng, chỉ có thể vào nhà tìm chị gái trước.
Trang Triều Lộ nhìn thấy Mạt Mạt: "Sao hai đứa lại vê rồi?"
Mạt Mạt nói: "Được nghỉ nên về đây thăm chị thôi mà, chị à, Khởi Hàng có chuyện gì thế?"
Trang Triều Lộ khoát tay: "Không cần phải để ý đến nó đâu, thằng nhóc này quả thật thiếu dạy bảo mà."
Lúc này Trang Triều Dương xách đồ đi vào, thả đồ trong tay xuống: "Anh rể nghĩ sao mà để Khởi Hàng đi làm lính vậy?”
Trang Triều Lộ nói: "Còn không phải là do gặp ông cụ Miêu đó sao. Ông cụ Miêu nói Khởi Hàng không còn nhỏ nữa rồi, không thể cứ ở mãi ở nông thôn được. Ông cụ Miêu nói ông sẽ giúp đỡ, không để cho người ta phát hiện đâu. Thế là anh rể em liền nổi lên ý định để cho Khởi Hàng đi làm lính, kết quả là thằng nhóc này sống chết không chịu nhập ngũ."
Mạt Mạt hỏi: "Vì sao thế ạ?"
Trong thời đại này có thể làm lính chính là chuyện vinh quang, tại sao Khởi Hàng lại sống chết không muốn nhập ngũ rồi?
Trang Triều Lộ thở dài: "Thằng nhóc này có một phần là vì chị, lúc nó ở nhà cũng coi như là một nửa đàn ông, có thể giúp đỡ chị phần nào. Còn một phần nữa là do bản thân nó không muốn làm lính, nó chán ghét mấy phép tắc với quy định trong quân đội. Thằng nhóc này rất ngang tàng, nếu không phải thời gian này không cho phép thì nhất định thằng nhóc này đã lăn lộn thành một đại ca xã hội luôn rồi."
Mạt Mạt: "..."
Chị Triều Lộ thật hiểu rõ con trai mình, Khởi Hàng hoàn toàn có tiềm chất trở thành một đại ca, đáng tiếc là đừng nói thời đại bây giờ không cho phép, cho dù có mười lăm năm sau cũng không được, nhất định sẽ bị nghiêm trị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận