Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 735. Trọng Điểm 1

Chương 735. Trọng Điểm 1Chương 735. Trọng Điểm 1
Hạ Ngôn gấp gáp, đang muốn liên tiếng thì Phạm Đại Bằng ho một tiếng, Hạ Ngôn nén sự gấp gáp lại mà ngồi xuống.
Phạm Đông nói,"Cháu tên là Liên Mạt Mạt nhỉ, chú gọi cháu là Mạt Mạt, cháu và Linh Tử quan hệ rất tốt, cháu cũng không hi vọng Linh Tử không tìm thấy cha mẹ đúng không?"
Mạt Mạt nhìn Phạm Đại Bằng, trực tiếp nói luôn,'Chú từ đầu đã biết Tôn Nhụy là giả đúng chứ!"
Vẻ mặt Phạm Đại Bằng không thay đổi, vẫn cười như cũ, sảng khoái thừa nhận,"Quả thực chú đã biết từ lâu, chú sợ vợ chịu không nổi, vì thế đâm lao phải theo lao, năm đó chú đưa con đi, đã làm tổn thương vợ, vì thế bất đắc dĩ mới làm thế."
Mạt Mạt thầm nói, Phạm Đại Bằng lợi hại ghê, trả lời trước đáp sau không sai sót, đổi thành người khác nhất định sẽ tin lời Phạm Đại Bằng.
Ánh mắt của Phạm Đại Bằng vẫn luôn trên người Mạt Mạt, cô gái này tuổi còn trẻ, không dễ đối phó, vừa mới bắt đầu đã nói khích ông ta.
Mạt Mạt,"Thế Phạm Linh giả thì sao?"
Phạm Đại Bằng khó thở, cô gái này chuyên chọn chỗ mềm mà ra tay, đầu ngón tay khẽ cong lại,'"Đứa bé Tôn Nhụy đó cũng đáng thương, làm cha con nhiều năm như vậy cũng có tình cảm, nhà chú đã quyết định xong rồi, nhận Tôn Nhụy làm con gái nuôi."
Mạt Mạt nhìn Hạ Ngôn, vẻ mặt Hạ Ngôn hơi thay đổi, sau đó thì nhẫn nhịn xuống.
Trong lòng Mạt Mạt cười lạnh, Phạm Đại Bằng giỏi tính toán, nhận lại Bàng Linh, chẳng tốn công có liên hệ với nhà họ Bàng, lại thành thông gia với nhà họ Tô, Tôn Nhụy cũng được lợi dụng, chuyện tốt đều để cho Phạm Đại Bằng hết!
Mạt Mạt không muốn nhìn khuôn mặt giả dối của Phạm Đại Bằng,"Cũng không còn sớm nữa, chúng tôi phải đi nghỉ rồi."
Mạt Mạt mở cửa, Phạm Đại Bằng híp mắt, cuối cùng đứng dậy đi tới cửa, cười nói,"Cô gái, nhà chú thật lòng muốn tìm lại Bàng Linh."
Mạt Mạt đợi Hạ Ngôn ra cửa, không trả lời Phạm Đại Bằng, đóng cửa lại.
Vân Kiến đứng ở ban công, nhìn Phạm Đại Bằng đi xa, vào nhà nói,"Phạm Đại Bằng này ích kỷ, cho dù là ai, chỉ cần có thể lợi dụng được thì đều có giá trị."
Mạt Mạt thu dọn cốc chén,"Trong mắt ông ta chỉ có tiền đồ, những cái khác chỉ là chỗ dựa."
"Chị, chị không giúp, Phạm Đại Bằng nhất định sẽ trực tiếp đi tìm Bàng Linh."
"Thì đi thôi, coi Bàng Linh là đứa trẻ ba tuổi chắc!"
Mạt Mạt không hề lo lắng Bàng Linh, Bàng Linh nếu như tin Phạm Đại Bằng thì bao nhiêu năm làm công an như thế đều phí phạm. Ngày hôm sau, đám trẻ con tới nhà Hướng Húc Đông học tiếng anh, Mạt Mạt ở nhà, có người gõ cửa, là Tôn Nhụy.
Tôn Nhụy thấy Mạt Mạt đóng cửa, vội vàng dùng tay chặn lại, Mạt Mạt nắm chặt nắm cửa,"Có chuyện gì vậy?"
Hai mắt Tôn Nhụy đỏ ửng sưng húp, mấy hôm nay khóc không ít,"Tôi có chuyện, thực sự có chuyện, là chuyện liên quan đến Bàng Linh, chị cho tôi vào đi"
Mạt Mạt thấy Tôn Nhụy không giống như nói dối, mở cửa, Mat Mạt ngồi trên ghế sô pha"Nói đi, liên quan øì đến Bàng Linh?"
Tôn Nhụy không hi vọng Bàng Linh trở vê nhà, cô ta không dám đi tìm Bàng Linh, không chỉ sợ nhà họ Phạm phát hiện, chủ yếu là cô ta sợ gặp Bàng Linh.
Tôn Nhụy hít một hơi,"Phạm Đại Bằng không hề thật lòng muốn nhận lại Bàng Linh, ông ta muốn lợi dụng Bàng Linh, Phạm Đại Bằng bây giờ không chỉ bị cho ngồi chơi, ông ta đã trong trạng thái nghỉ hưu một nửa rồi, chỉ thiếu một văn bản nữa là ông ta bị cho nghỉ hưu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận