Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 134. Nghệ thuật là sự kế thừa 2

Chương 134. Nghệ thuật là sự kế thừa 2Chương 134. Nghệ thuật là sự kế thừa 2
Nghệ thuật là sự kế thừa 2
Mạt Mạt cúi đầu uống trà, không thừa nhận, bà Khâu trong lòng hiểu rõ, nhất định là con bé này cũng có chút ý tứ với người kia.
"Đến đây kể cho bà nội nghe một chút, người kia là người như thế nào?"
Mạt Mạt đỏ mặt: "Rất tốt, bà nội à, bọn cháu thật sự không có gì mà."
"Bà hiểu rồi, là thằng nhóc kia vẫn còn đang theo đuổi cháu phải không?"
Mạt Mạt gật đầu: "Cũng đại loại là như thế ạ."
Bà Khâu đã trải qua sự thay đổi tư tưởng thời đại mới, đối với phương diện này cũng cởi mở hơn, nhưng vẫn nói với Mạt Mạt: "Bà nội không phản đối, nhưng cũng không ủng hộ, cháu còn nhỏ, còn phải học đại học nữa, cho nên bây giờ không cần phải vội vàng gì hết, bà nói vậy cháu có hiểu không?"
"Cháu hiểu ạ, sợ cháu tuổi còn nhỏ, không hiểu cái gì là tình cảm, hết thảy thuận theo tự nhiên."
"Bà nội biết là cháu hiểu mà. Chờ khi cháu được mười tám tuổi rồi, biết cái gì gọi là tình cảm đã rồi lại nói sau. Cuộc sống là cả một đời, thời đại này những thứ trói buộc phụ nữ quá nhiều, nếu đi nhầm một bước, bị huỷ chính là cả một đời." Mat Mat gật đầu: "Bà nội, những gì bà nói cháu hiểu hết, cháu sẽ không đi nhầm đâu ạ."
Trong lòng bà Khâu vẫn rất yên tâm với Mạt Mạt, con bé này là người biết tính toán, cũng không phải là người dễ dàng chịu thua thiệt.
"Được rồi, cháu đến xem quần áo bà nội mới làm cho cháu này."
"Cháu có quần áo mặc rồi mà, bà nội không cần phải làm cho cháu đâu."
"Bà nội ở nhà rảnh rỗi không có việc gì. Bây giờ khó khăn lắm mới có một đứa cháu gái, đương nhiên phải cho cháu ăn mặc thật xinh đẹp rồi. Đáng tiếc hiện tại không thể mặc được, nếu không thì bà sẽ làm cho cháu mấy bộ sườn xám. Phụ nữ mặc sườn xám mới là đẹp nhất."
Mạt Mạt tò mò hỏi: "Bà nội, bà còn có thể làm sườn xám nữa ạ?"
"Phải, bà không chỉ biết làm sườn xám mà còn biết thêu hoa nữa, đều là học theo tú nương trong nhà hết. Chỉ đáng tiếc hiện tại lại không thể dùng đến mấy cái này."
Mạt Mạt lập tức có hứng thú, đây đều là truyền thừa đấy. Trong thời hiện đại rất ít người có tay nghề như thế này, người nào có thì đều là đại sư, hơn nữa cũng không truyền nghề ra ngoài.
"Bà ơi, bà có thể dạy cháu không?"
Bà Khâu vui vẻ: "Đương nhiên là được rồi, bà đã sớm có ý tưởng rồi, nhưng mà ông nội nuôi của cháu nói cũng không chắc là cháu thích cái này nên bà mới không nhắc tới cái này với cháu. Bà còn sợ thật sự phải mang cái tay nghề này xuống mồ nữa chứ, bây giỜ có thể truyền cho cháu đương nhiên là được rồi."
Bà Khâu nói gió là mưa, ngay lập tức trở về phòng ngủ bắt đầu tìm kiếm tơ lụa, chọn màu sắc tươi sáng, lại tìm ra kim thêu.
"Quê bà nội là ở Tô Châu nên chỉ biết đến Tô tú thôi."
"Bà nội, vậy bà có thể thêu được hai mặt không?"
"Được chứ!"
Ánh mắt Mạt Mạt sáng lên, đại sư là đây chứ đâu: "Cháu có thể học được không?"
"Đương nhiên có thể, chỉ cần cháu có ý chí có kiên trì là được, hôm nay để bà dạy cháu mấy thứ cơ bản”
Mạt Mạt học cả buổi sáng rồi mà vẫn cảm thấy chưa hoàn toàn thoả mãn. Buổi chiều cô còn phải đi mua hộp cơm, đợi sau khi bà nội nghỉ trưa, cô mang theo những thứ vẫn chưa hoàn thành về nhà làm tiếp.
Mạt Mạt đi thẳng đến cửa hàng bách hóa, nhìn mấy hộp cơm trên kệ, Mạt Mạt suy nghĩ một chút: "Đồng chí, lấy cho tôi hai cái cỡ lớn nhất."
"Mỗi cái hai đồng, cộng thêm hai phiếu công nghiệp nữa."
Mạt Mạt đưa qua bốn đồng và bốn phiếu công nghiệp: "Vừa đủ." Đông chí bán hộp cơm đưa hộp cơm cho Mat Mạt, Mạt Mạt nói cảm ơn rồi cầm lấy rời đi, đúng lúc đó cô đụng phải chủ nhiệm Lý đang bước lên lầu.
Mạt Mạt tiến lên chào hỏi: "Chú Lý, vừa lúc cháu đang muốn đi tìm chú đây!"
"Trùng hợp quá, cháu đã nghĩ muốn mua gì chưa?”
Mạt Mạt lấy tờ giấy ra đưa cho chủ nhiệm Lý: "Cháu chỉ chọn một vài thứ thực dụng thôi ạ."
Chủ nhiệm Lý nhìn lướt qua, cô bé này thật sự đúng là có chừng mực, liền cười nói: "Cháu đợi đến chiêu ngày 1/5 ở đây không còn bao nhiêu người thì đến lấy nhé, chú còn bận họp, chú đi lên trước đây."
"Dạ, vậy chú đi đi ạ."
Mạt Mạt chờ chủ nhiệm Lý lên lầu rồi mới rời đi, vừa đi tới đại sảnh liền bắt đầu nhức đầu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận