Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 349. Máu lạnh 1

Chương 349. Máu lạnh 1Chương 349. Máu lạnh 1
Máu lạnh 1
Mạt Mạt và Tề Hồng tán gẫu cả buổi sáng, Tề Hồng đang định đi, Mạt Mạt suy nghĩ một chút, cắt một miếng giăm bông rồi gói cho Tề Hồng: "Mang về cắt thành lát làm canh ăn rất ngon."
Tề Hồng từ chối: "Cái này đắt quá, tôi không thể nhận."
Mạt Mạt cười đùa: "Hôm qua cô suýt gãy chân vì tôi đấy, còn không đáng bằng một miếng giăm bông sao?"
Lần này Tề Hồng nhận: "Đương nhiên đáng giá."
Mạt Mạt bật cười: "Mau về đi."
"Ừ"
Buổi trưa Mạt Mạt làm mì, buổi tối cô muốn hấp bánh bao, bữa trưa cô làm trứng bác với mộc nhĩ, canh dưa chuột và nướng vài chiếc bánh kếp.
Khi Trang Triều Dương trở về, điều đầu tiên anh làm là chạm vào trán Mạt Mạt, không nóng, sau đó anh cẩn thận quan sát khuôn mặt hồng hào của Mạt Mạt, trái tim vẫn luôn lơ lửng của anh cuối cùng cũng rơi xuống.
Mạt Mạt: "Đồng chí Trang Triều Dương à, em không sao, có lẽ dạo trước em làm việc hơi mệt, ngủ đủ giấc là ổn thôi, anh đi rửa tay rồi ăn cơm đi."
Trang Triều Dương ngoan ngoãn đi rửa tay, Mạt Mat múc canh cho Trang Trieu Dương: "Tối nay em muốn làm bánh bao."
Lâu rồi Trang Triều Dương chưa ăn bánh bao, nên có chút thèm ăn: "Được."
Mạt Mạt đã lên kế hoạch buổi tối làm hai loại nhân, vừa rồi khi làm mì, cô đã lén lấy nhiều mì ở trong không gian ra, cô nhận ra mì có thể hấp vào hai nồi lớn nên Trang Triều Dương hẳn là có thể ăn no.
Mạt Mạt đang trò chuyện với Trang Triều Dương thì có người gõ cửa.
Trang Triều Dương đứng dậy mở cửa, Mạt Mạt không nghe thấy tiếng động, cô đứng dậy đi đến bên cạnh Trang Triêu Dương thì thấy đó là Tôn Nhụy.
Đôi mắt của Tôn Nhụy đỏ và sưng lên, trên má còn có năm vết ngón tay vô cùng rõ ràng, đang khóc nức nở. Mạt Mạt nhìn Trang Triều Dương, hỏi bằng mắt: "Chuyện gì đây?"
Làm sao Trang Triêu Dương biết được, anh vừa mở cửa thì Tôn Nhụy đã khóc.
Tôn Nhụy bị Ngô Giai Giai đánh trước, Ngô Giai Giai trút oán giận với Ngô Mẫn lên cô ta, sau đó cô ta lại bị Cảnh Tinh Tinh đánh, Cảnh Tinh Tinh trút oán hận với Ngô Giai Giai lên người cô ta.
Tôn Nhụy không chỉ đau đớn về thể xác mà còn cả về tâm lý, cô ta sợ, sợ Liên Mạt Mạt và Trang Triều Dương sẽ trút lòng cắm thù mẹ mình lên cô ta. Cô ta đã bàn xong chuyện về thành phố, sắp được về thành phố rồi, cô ta không thể để xảy ra chuyện vào lúc quan trọng này nên đã đến đây.
Trang Triều Dương nhìn Tôn Nhụy đang khóc, vẻ mặt của anh càng trở nên lạnh lùng hơn, anh nắm lấy tay Mạt Mạt và lùi lại một bước, định đóng cửa lại.
Tôn Nhụy vội vàng dùng tay ngăn lại, nhưng Trang Triều Dương không có ý định dừng lại. Nhìn thấy sức mạnh này, chắc chắn sẽ bẻ gãy tay Tôn Nhụy, Mạt Mạt không muốn có thêm chuyện để mọi người trong khu bàn tán nên đã kéo cô ta ra.
Mạt Mạt thờ ơ nói: "Chúng tôi không có nhiều kiên nhẫn để xem cô giở trò, cô cũng biết hôm qua Ngô Mẫn đã làm gì, nên hãy bỏ ngay cái tâm tư nhỏ bé của cô đi, có gì thì nói thẳng."
Tôn Nhụy thấy chắc chắn sẽ không đóng cửa mới rút tay về: "Tôi biết, tôi đến để nói chuyện của Ngô Mẫn làm không liên quan đến tôi, bà ấy là bà ấy, tôi là tôi."
Mạt Mạt hiểu ý của Tôn Nhụy, Tôn Nhụy sợ vợ chồng cô trả thù. Mạt Mạt nhìn Tôn Nhụy thêm vài lần, con bé này mới mười bốn tuổi mà ích kỷ máu lạnh như vậy, không hổ danh là con do Ngô Mẫn sinh ra. Cô không biết nếu Ngô Mẫn biết những gì Tôn Nhụy đã nói, liệu bà ta có tức giận đến hộc máu không.
Trang Triều Dương: "Nói xong chưa?"
Tôn Nhụy gật đầu, Trang Triều Dương đóng sâm cửa lại. Tôn Nhụy đứng một lúc, cẩn thận nhớ lại vẻ mặt của Trang Triều Dương và Mạt Mạt, rồi thở phào nhẹ nhõm, chỉ cân họ không trả thù cô ta là được.
Mạt Mạt lại ngồi xuống: "Ngô Mẫn thế nào rồi?"
Trang Triều Dương: "Sao anh biết chứ?"
Mạt Mạt không tin, chắc chắn Trang Triều Dương biết, cô mở to mắt và không nói gì nhìn Trang Triều Dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận