Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1748. -

Chương 1748. -Chương 1748. -
Thời gian trôi qua, Lý Vinh Sinh được ra viện, Lý Vinh Sinh đến phòng giao dịch chứng khoán xem một chút, vậy mà một lần mua hai phần cổ phiếu, hơn nữa mua không ít.
Mạt Mạt không có ký ức nào về cổ phiếu, không thể cho Lý Vinh Sinh đề nghị, nhìn hai phần cổ phiếu như nhìn thấy trò lừa đảo.
Lý Vinh Sinh lo lắng, cho là chị gái nhìn ra gì đó, trong giọng nói có chút run run, cho rằng mua phải cổ phiếu không được: "Chị, có phải cổ phiếu em mua có vấn đề hay không?"
Mạt Mạt a lên một tiếng: "Không, không phải, chị chỉ là hiếu kỳ, chị đã từng thấy cổ phiếu nước ngoài, đây là lần đầu tiên nhìn thấy ở trong nước, cho nên tò mò nhìn nhiều hơn mấy lần."
Lý Vinh Sinh thở ra một hơi, cậu ấy đã đem hết tất cả tiền tiết kiệm có thể động vào được trong nhà ra để mua cổ phiếu, bây giờ nếu như lỗ vốn, giai đoạn sau của công trình cậu ấy phải đi vay tiền, mặc dù không thể tổn thương đến gân cốt, nhưng cũng đủ để cho thịt đau rồi.
Mạt Mạt hỏi: "Sao thoáng cái em đã mua nhiều như vậy?"
Lý Vinh Sinh nói: "Em nghiên cứu công ty của hai nhà này, cho nên phán đoán sẽ tăng."
Mạt Mạt rất tin tưởng Lý Vinh Sinh, Lý Vinh Sinh này, trời sinh có trực giác, Lý Vinh Sinh thấy chị gái còn đang nhìn chằm chằm cổ phiếu: "Chị, trong tay chị nếu như có tiền nhàn rỗi, thì mua một chút cùng với em? Lỗ vốn thì tính vào em."
Mạt Mạt có chút động tâm, cô không có thiên phú về phương diện này, thế nhưng chắc Lý Vinh Sinh có, Mạt Mạt trầm tư, cảm thấy nên tin tưởng Lý Vinh Sinh, Lý Vinh Sinh dám tiêu nhiều tiền như vậy, không phải xúc động nhất thời.
Mạt Mạt bắt đầu tính toán xem bản thân mình có bao nhiêu tiền, doanh thu của Mạt Mạt rất nhanh, từ sau đợt đấu giá từ đầu năm đến nay, trong tay đã có tiền.
Hiện tại trong tay có năm trăm ngàn, ừm, nhất định không ai tin, trong tay cô chỉ có năm mươi triệu, thật sự cũng chỉ có năm mươi triệu.
Bởi vì đất là của bản thân Mạt Mạt, tiền quăng vào cũng chỉ có thể lấy từ trong túi của mình, cũng may, chuyện an ủi Mạt Mạt, cô đã xây dựng thành công một nơi đáng tiền!
Mạt Mạt giữ lại mười triệu, cười nói: "Vậy thì giúp chị mua bốn mươi triệu, có thua lỗ cũng không sao."
Lý Vinh Sinh: "Chị, yên tâm đi em sẽ không để cho chị phải lỗ đâu."
Lý Vinh Sinh cũng không hỏi, sao chị chỉ lấy ra bốn mươi triệu, chỉ cho là chị không yên tâm về thị trường chứng khoán, cho nên mới lấy ra ít, làm sao biết, Mạt Mạt không có tiền! Từ khi có cổ phiếu, người bên cạnh Mat Mat tạo nên cơn gió mua cổ phiếu, Lý Vinh Sinh mua, Dương Lâm mua, Tôn Nhuy cũng mua.
Sau khi Tôn Nhuy biết Mạt Mạt đi theo Lý Vinh Sinh mua hai phần, cau mày: "Chị dâu, em không coi trọng hai phần này, em cảm thấy chị nên rút ra đi."
Mạt Mạt: "Cô còn có nghiên cứu với cổ phiếu?"
Tôn Nhuy có chút xấu hổ: "Nghe mấy lớp, cũng hiểu một chút, chị dâu, hay là em giảng cho chị?"
Mạt Mạt vội vàng xua tay: "Thôi khỏi, tôi chỉ mua lần này sau sẽ không mua nữa, ngày nào cũng chỉ chú ý đến tin tức của thị trường chứng khoán, trái tim của tôi không chịu được."
"Chị khoa trương quá, em không thấy chị có cái gì không chịu được."
Mạt Mạt nói thật còn không có ai tin, được rồi, quả thật cô khoa trương, nhưng quả thực có chút tác động đến tỉnh thần củacô, cô cảm thấy, cô không nên động tâm, nên thành thật làm việc là được rồi.
Mạt Mạt không để ý tới Tôn Nhuy nữa, liếc nhìn tin tức nước ngoài, đây là liên quan tới máy vi tính, năm ngoái đã phát hành thẻ âm thanh, Mạt Mạt muốn mua máy vi tính cho công ty.
Mạt Mạt nhìn chiếc máy tính trong tạp chí hàng tuần, quá kém cỏi, rất xấu, nhưng đã là vật cần thiết của công ty.
Đây là sự phát triển của thời đại, chưa tới mấy năm, máy tính sẽ đi vào gia đình cá nhân. Trong đầu Mat Mat đã lắc ra năm khẩu quyết từ trong trí nhớ, Mạt Mạt càng xem càng muốn mua, cuối cùng Tôn Nhuy nói cái gì, Mạt Mạt một chữ cũng không nghe lọt tai.
Tôn Nhuy thở phì phò đi rồi, chị dâu không để ý tới cô ta, cô ta còn tới làm øì chứ!
Cũng chưa tới một tuần lễ, tới khóc lóc, cổ phiếu của Tôn Nhuy lỗ vốn rồi, khóc thảm!
Mạt Mạt nhảy dựng lên như con hổ: "Cô mua bao nhiêu?”
Tôn Nhuy sụt sịt: "Tiên kiếm được năm nay đều mua hết, hu hu."
Mạt Mạt: "Lá gan của cô cũng đủ lớn."
"Hu hu, ai mà nghĩ tới sẽ lỗ chứ!"
Mạt Mạt: "Ai nói không thể lỗ, trước đó không phải cô đã nói, cái tôi nhìn trúng không tốt hay sao?"
Tôn Nhuy lau nước mắt: "Em đã nói như thế, thế nhưng không nghĩ tới, sẽ lỗ thảm như vậy!"
Mạt Mạt đưa khăn cho Tôn Nhuy: "Bây giờ nhớ kỹ rồi chứ, cổ phiếu không phải ai cũng có thể chơi, có bài học kinh nghiệm rồi đừng mua nữa."
Mạt Mạt quá biết, cổ phiếu có nguy hiểm, nhìn thấy có người chơi một đêm là giàu lên, làm sao không nghĩ tới phần lớn người khác đều lỗ vô cùng thảm!
Tôn Nhuy quả thực đã nhớ lâu: "Không mua nữa, bây giờ ai nói với em em cũng không mua, cái đồ chơi này hại chết người, phải rồi, chị dâu, chị mua hai phân thể nào?”
Mạt Mạt cảm thấy vẫn không nên kích thích Tôn Nhuy, mặc dù Lý Vinh Sinh không phóng đại, thế nhưng tăng không tệ, tiền đầu tư của Mạt Mạt quay qua quay lại đã tăng gấp ba.
Mạt Mạt đang nghĩ trả lời Tôn Nhuy thế nào, Tôn Nhuy đã đoán được kết quả, khóc càng thảm hơn.
Mạt Mạt: "Được rồi, đừng khóc nữa, cô cũng không sợ con gái cô chê cười à."
"Nên cười đều đã cười rồi, em chính là đau lòng!"
Những người bạn bên cạnh Mạt Mạt kiếm lời thật sự không có mấy ai, phần lớn người thông minh thì không lỗ, rất nhiều người đã bị lỗ vốn, cuối cùng một luồng khí thế hăng hái đã bị dập tắt, cũng yên tĩnh rồi.
Thật ra đây cũng là chuyện tốt, lúc Mạt Mạt biết vừa bắt đầu, giống như bị điên.
Mạt Mạt được một ít tiền, cũng không ném vào nữa, cũng khuyên Lý Vinh Sinh, mặc dù Lý Vinh Sinh không bị lỗ, nhưng sức nóng đã giảm không ít, trọng tâm đều đặt ở trên công trình.
Thời gian chớp mắt đã đến tháng năm, ngày quốc tế lao động mùng một tháng năm vừa qua, Mạt Mạt cũng phải đi làm, nhưng bắt đầu từ buổi sáng, trong lòng cứ bồn chồn, thái thịt cũng cắt vào tay, mí mắt cứ giật giật.
Thất Cân có chút lo lắng hỏi: "Mẹ, mẹ sao vậy, sắc mặt khó coi như vậy?" Mat Mạt: "Co thể là hôm qua ngủ không ngon, trong lòng cứ thấp thỏm."
"Mẹ, mẹ ở nhà nghỉ ngơi đi, hôm nay cũng đừng đến công ty nữa."
Mạt Mạt nuốt miếng cháo xuống: "Không được, đã nghỉ ngơi hai ngày rồi, hôm nay phải họp, mẹ nhất định phải có mặt, mẹ không sao, mau ăn cơm đi, ăn xong mẹ đưa con đến trường."
Thất Cân biết tính của mẹ, chỉ có thể cúi đầu ăn cơm, Mạt Mạt đưa Giai Giai đến nhà chị dâu Vương, lúc này mới lái xe đưa Thất Cân đến trường.
Mạt Mạt đến công ty, trong lòng càng bồn chồn hơn, luôn cảm thấy có việc gì đó, đã rất nhiều năm, cô cũng không hoảng hốt như thế.
Mạt Mạt nghĩ đến bọn nhỏ trong nhà, không được, cầm điện thoại lên gọi cho bọn nhỏ, Tùng Nhân không nghe máy, Mat Mat vỗ trán, choáng váng, giờ này Tùng Nhân đang huấn luyện!
An An cũng đang đi học, Mễ Mễ chắc cũng vậy, cô gọi tới cũng không ai nghe.
Thấy cuộc họp sắp bắt đầu, Mạt Mạt bỏ điện thoại di động xuống, đi họp.
Trong lúc đang họp, Trang Triều Dương tới, còn mặc quân phục, đi thẳng vào phòng họp, trong lòng Mạt Mạt lộp bộp một tiếng, hai mắt nhìn chòng chọc vào vẻ mặt của Trang Triều Dương, trước mắt có hơi biến thành màu đen, trực giác của cô đã linh nghiệm, có thể gọi điện thoại cho Trang Triều Dương, chỉ có thể là Tùng Nhân. Mat Mat đứng dậy, có chút lao đảo, Trang Trieu Dương vội vàng đi tới đỡ cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận