Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1107. Thái Độ 1

Chương 1107. Thái Độ 1Chương 1107. Thái Độ 1
Mấy ngày hôm nay Trịnh Đình Đình liên tục bị khích bác châm chọc, cô ấy đã không còn tức giận giống như hồi mới bắt đầu nữa, chẳng buồn nhìn Từ Liên, mắt nhìn về phía cổng lớn.
Trong mắt Từ Liên hiện lên sự tức giận, kể từ khi Trịnh Đình Đình làm bạn gái của Miêu Vân Kiến, rất nhiều người trong lớp nịnh bợ cô, tuy rằng cô không cần đồ của Miêu Vân Kiến nhưng những thứ đồ được đưa đến, cũng khiến Từ Liên thèm đỏ cả mắt.
Từ khi Miêu Vân Kiến không còn xuất hiện, bọn họ vô cùng sung sướng vui mừng, trước đây nói nọ nói kia chua lè chua lét, giờ thì chặn Trịnh Đình Đình lại châm chọc công kích.
Từ Liên hừ một tiếng,"Cô đang tìm Liên Mạt Mạt? Tôi khuyên cô tự biết mình biết ta đi, người ta đã không cần cô rồi, cô bám riết như vậy đúng là không biết mất mặt là øì, nhìn cái dáng vẻ của cô kìa, không phải cô bị người người ta ngủ rồi chứ, không phải là có bầu rồi chứ!"
Từ Liên cảm thấy được giải hận, mồm miệng cũng chẳng còn kiêng kị nữa, lời nào cũng dám nói ra ngoài, Từ Liên ghen tị Trịnh Đình Đình.
Trịnh Đình Đình có thể không buồn để bụng những lời khác, những lời này mà bị truyền ra ngoài thì không tốt cho thanh danh Vân Kiến, đối với cô ấy cũng vậy.
Mạt Mạt vừa muốn tiến lên phía trước, phản ứng của Trịnh Đình Đình cũng nhanh, bop mottieng, trực tiếp cho Từ Liên một cái bạt tai. Từ Liên bị đánh cho ngây người,"Cô đánh tôi?"
Trịnh Đình Đình đã bao nhiêu ngày không ăn cơm hẳn hoi rồi, ban nãy dùng toàn bộ sức lực, bây giờ lưng đầm đìa mồ hôi, nhưng vẫn cố gắng gượng, lạnh lùng nhìn Từ Liên,"Tôi đánh cô đó, mồm miệng cô toàn là thứ gì không đâu, Từ Liên, Trịnh Đình Đình tôi đám thề với trời đất, tôi và Vân Kiến là quan hệ nam nữ thuần khiết, đừng có dùng cái tư tưởng bẩn thỉu của cô để làm vấy bẩn sự trong sạch của chúng tôi, cô còn dám nói nữa thì tôi còn đánh cô nữa."
Từ Liên bị đánh trước mặt bao nhiêu người như vậy, lại bị Trịnh Đình Đình nói như thế, mặt cô ta đỏ bừng, trong lòng lửa giận ngùn ngụt, cô ta không thể để Trịnh Đình Đình nói như vậy, nếu như cô ta không phản kích thì sau này các bạn trong khoa sẽ nhìn cô ta như thế nào?
Từ Liên ôm mặt, nước mắt rơi xuống,"Đình Đình, tôi xin lỗi, cô đừng tức giận, chúng ta đều là bạn cùng phòng kí túc, tôi không nên quên đây là đầu mà nói ra chuyện của cô, cô đánh tôi cũng là đúng, tôi giải thích với mọi người, cô đừng tức giận."
Trịnh Đình Đình tức nghẹn họng,"Cô im miệng."
Từ Liên vội vàng bịt miệng,"Được, tôi im miệng, tôi không nói nữa, Đình Đình cô đừng tức giận, động thai khí là không tốt đâu."
Mạt Mạt híp mắt, Từ Liên phản ứng cũng nhanh đó, đổi trắng thay đen, mọi người ngược lại lại tin lời của Từ Liên.
Gần đây Trịnh Đình Đình nghỉ ngơi không tốt, đầu óc không theo kịp Từ Liên, thấy mọi người đều chỉ trỏ cô ấy, Trịnh Đình Đình ép bản thân phải bình tĩnh lại, mồ hôi rơi thành giọt trên thái dương, ngược lại lại giống với lời của Từ Liên nói.
Mạt Mạt kéo tay Trịnh Đình Đình, Từ Liên ngây ra, cô ta dám ở đây bôi nhọ Trịnh Đình Đình, cũng vì thấy cô ấy chưa từng đến tìm Liên Mạt Mạt, ngược lại còn trốn Liên Mạt Mạt, vì thế mới không kiêng kị gì nữa, nhưng hiện giờ Liên Mạt Mạt lại kéo tay Trịnh Đình Đình.
Trong lòng Từ Liên có dự cảm không lành, xoay người muốn đi, cô ta rời đi vẫn là tốt nhất.
Mạt Mạt không thể để Từ Liên đi, chuyện này không những liên quan đến thanh danh của Trịnh Đình Đình, còn có của Vân Kiến nữa, tư tưởng của thời đại này không hề cởi mở, cho dù là đại học hay tiểu học, nam nữ rất ít khi ngồi cùng bàn, cho dù có thì đều ngồi cách rất xa, không ai được phép vượt qua ranh giới.
Có thể thấy thanh danh rất quan trọng, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, Trịnh Đình Đình ở trường rất khó sống, cũng ảnh hưởng không tốt đối với Vân Kiến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận