Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 209. Trang Triều Dương và Mạt Mạt thành chuột! 1

Chương 209. Trang Triều Dương và Mạt Mạt thành chuột! 1Chương 209. Trang Triều Dương và Mạt Mạt thành chuột! 1
Liên Thanh Bách nhìn thấy em gái, nhưng có người còn phản ứng nhanh hơn anh, thâm mắng một câu: "Đồ âm hiểm!"
Mat Mạt chớp chớp mắt: "Trang Triều Dương?"
Trang Triều Dương mặt đầu heo: "Ừ."
Mạt Mạt nhịn không được giơ tay chạm vào khóe miệng tím bầm kia, Trang Triêu Dương hít lên một tiếng: "Đau."
Mat Mạt vội vàng rút tay ve, đau lòng hỏi: "Sao anh lại bị thương thế này?"
Trang Triều Dương cũng không lên tiếng, ánh mắt liếc nhìn về phía Liên Thanh Bách. Liên Thanh Bách tức giận đến mức nội thương, nếu anh biết trước rằng Trang Triều Dương chuẩn bị về thành phố làm việc thì có đánh chết anh anh cũng không đánh vào mặt. Trước đó anh còn nghi ngờ tại sao Trang Triều Dương cũng không đánh trả, thì ra là đang chờ mình ở đây!
Mạt Mạt muốn trừng mắt nhìn anh trai, nhưng anh trai cũng là vì cô, cuối cùng chỉ đành ho khan một tiếng: "Vậy, để em dẫn anh về bôi mặt."
Đôi mắt sưng húp của Trang Triều Dương híp lại thành một đường, ánh mắt u ám, quả nhiên ở trong lòng Mạt Mạt, địa vị của Liên Thanh Bách so với anh còn cao hơn. Mat Mat thể nào cũng không thể tưởng tượng được, cô không giúp đỡ đã làm sâu sắc thêm sự hiểu lầm của Trang Triều Dương, khiến cho cuộc sống hàng ngày của Trang Triều Dương sau đó luôn đề phòng ông anh vợi
Về đến nhà, Mạt Mạt bưng mấy chậu nước lạnh, không ngừng dùng khăn đắp lên mặt cho Trang Triều Dương. Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, vết sưng trên mặt mới dịu đi được một chút, ít nhất còn có thể nhìn thấy.
Trong nhà không có thuốc tiêu viêm, Mạt Mạt đứng dậy đun một nồi nước nóng, lại rửa thêm bốn quả trứng gà, đặt vào trong nồi, chuẩn bị lát nữa chườm nóng cho Trang Triều Dương để thúc đẩy tuần hoàn máu giảm sưng.
Năm phút sau, trứng gà đã chín, cô dùng khăn mặt quấn lại. Đầu tiên dùng khăn mặt chườm nóng, chờ trứng gà không còn nóng bỏng tay nữa mới lấy ra lăn mặt cho Trang Triều Dương.
Mạt Mạt bận rộn trước sau, bộ dáng Trang Triều Dương hưởng thụ khiến cho Liên Thanh Bách muốn đánh anh thêm một trận, hít sâu vài hơi: "Em, để anh làm cho."
"Không được, chân tay anh vụng về lắm, để em làm cho."
Mạt Mạt ngay cả quay đầu cũng không quay đầu lại, Trang Triều Dương đắc ý nhướng mày, trong mắt truyền đạt ý tứ: "Người mà Mạt Mạt quan tâm nhất là tôi." Liên Thanh Bách trừng mắt: "Cậu là đô không biết xấu hổ."
Trứng gà trong tay Mạt Mạt không còn nóng nữa, quay đầu đưa cho anh trai: "Anh, anh ăn đi."
Liên Thanh Bách nhận lấy trứng gà, miệng nhếch lên đến mức có thể nhìn thấy cả cổ họng: "Vẫn là em gái thương anh."
Trang Triều Dương đen mặt, cúi đầu, đợi đến lúc Mạt Mạt quay đầu lại, tay anh đã đặt trên bụng, ánh mắt nhìn về phía trứng gà, Mạt Mạt hiểu ra: "Anh vẫn chưa ăn cơm à?"
"Ừ"
Mạt Mạt nhét cho Trang Triều Dương một cái: "Ăn một cái lót bụng trước đã."
Trang Triều Dương vừa bóc trứng gà, vừa nhìn về phía Liên Thanh Bách. Trong ánh mắt muốn ăn thịt người của Liên Thanh Bách, anh liền đưa trứng gà trong tay cho Mạt Mạt: “Em ăn đi."
Mạt Mạt sửng sốt, đẩy cho Trang Triều Dương: "Em ăn cơm rồi, anh ăn đi!"
Lúc này Trang Triều Dương mới bỏ vào miệng, Liên Thanh Bách tức giận: "Em gái, anh còn muốn ăn nữa."
Nếu lúc này mà Mạt Mạt không phản ứng được thì cô đã sống vô ích rồi, đứng lên, nhìn anh cả một chút, lại nhìn Trang Triều Dương, bỏ khăn tay xuống: "Hai người đúng là ấu trĩ mà."
Mạt Mạt trở về phòng, Trang Triều Dương lạnh lùng nhìn Liên Thanh Bách.
Cặp song sinh im lặng, cả anh cả và anh Triều Dương vẫn luôn là đối tượng sùng bái của bọn họ, nhưng bây giờ, bọn họ bắt đầu hoài nghi nghiêm trọng là bọn họ đã sùng bái nhầm người rồi.
Mạt Mạt ở trong phòng hét lên: "Thanh Nghĩa, em đừng quên đi báo tin cho mẹ đấy."
Thanh Nghĩa lúc này mới nhớ ra: "Em đi bây giờ đây"
Liên Thanh Bách cũng nhớ tới, buổi trưa anh sẽ đến nhà Triệu Tuệ ăn cơm, ngày hôm qua đã nói rồi nhưng Trang Triều Dương ở chỗ này, anh làm sao có thể yên tâm đi được đây!
Trang Triều Dương đứng dậy: "Anh còn việc chưa làm, anh đi trước đây."
Trang Triêu Dương và cặp song sinh đi cùng nhau, Liên Thanh Bách cũng không đợi lâu: “Anh đi tìm chị dâu của em, buổi trưa không cần nấu cơm cho anh đâu."
"Dạ, em biết rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận