Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 902. Phân chia công bằng 2

Chương 902. Phân chia công bằng 2Chương 902. Phân chia công bằng 2
Đôi mắt Hướng Húc Đông không còn sáng như đèn nữa, chậm rãi nói: "Cha cho là chí ít cha có thể sống thêm được một đến hai năm nữa, nhưng không kiên trì nổi, sinh mệnh rốt cuộc cũng sắp tới điểm cuối rồi, người xưa cũng nói rồi, lúc con người sắp chết là có cảm giác. Cha cảm thấy, thật sự đáng tiếc."
Mạt Mạt nghe mà khó chịu trong lòng, Hướng Húc Đông vẫn luôn nỗ lực để sống, mười mấy năm qua ông ta vẫn luôn sống để sám hối.
Hướng Húc Đông nhìn ánh đèn có chút ngẩn ngơ: "Hai năm nay, cha luôn mơ thấy mẹ của Triều Dương, bà ấy rốt cuộc đã cười với cha, cha thoả mãn rồi."
Khoé miệng Hướng Húc Đông nhếch lên, ông ta vui vẻ.
Phòng bệnh mở ra, cắt ngang dòng hồi tưởng của Hướng Húc Đông, Hướng Hoa và Chu Tiếu tới, anh ta tiến vào: "Cha, cha không sao chứ?"
Hướng Hoa quay đầu, nhìn Hướng Hoa đang sốt ruột, chế nhạo nói: "Tôi có chuyện không phải là anh vui vẻ nhất à?"
"Cha, sao cha lại nói như thế, cha là cha của con, cha có chuyện gì, sao con lại vui vẻ được?"
Mạt Mạt nhìn mồ hôi trên trán Hướng Hoa, anh ta không phải là lo lắng cho Hướng Húc Đông, anh ta sợ Hướng Húc Đông đưa tiền cho cô. Hướng Húc Đông nham mặt rôi lại mở ra: "Hướng Hoa, anh biết rõ tôi có thói quen ngủ sớm, mỗi ngày anh lại đến lúc nửa đêm, không mở cửa thì gõ cửa, đây là đòi mạng còn gì! Anh ấy à, thật không hổ là con trai của ta, lòng lang dạ sói giống nhau."
Hướng Húc Đông nói hận Hướng Hoa, không bằng nói càng hận chính mình hơn, lúc trước mà không đi nhầm thì hiện tại ông ta con cháu đầy đàn, thân thể khoẻ mạnh, có thể nhìn thấy An An lớn lên, nhưng bây giờ ông ta chỉ có thể mang theo những sự tiếc nuối mà rời đi.
Hướng Hoa thay đổi sắc mặt, anh ta cũng không có cách nào khác, anh ta cần dùng gấp số tiền kia, ban đầu thật sự sợ Hướng Húc Đông đốt tiền đi, sau đó quan sát một thời gian, Hướng Húc Đông thương nhất chính là con trai của Trang Triều Dương, ông ta sẽ không thật sự đốt tiền đi.
Hướng Húc Đông muốn giữ tiền cho cháu trai, anh ta oán hận, rõ ràng anh ta cũng là con trai của Hướng Húc Đông, sau này mới quyết tâm ra cái hạ sách này.
Hướng Húc Đông xua tay: "Anh về đi, tiền tôi sẽ không đưa cho anh, tôi cũng không oán trách anh, tôi oán trách chính bản thân mình, anh đi đi."
Làm sao mà Hướng Hoa có thể đi, đó là 40 vạn đấy, không phải 40 đồng, anh ta cần số tiền kia để thu mua nhà máy: "Cha, con cũng là con của cha, cha không thể tuyệt tình với con như vậy được."
Hướng Húc Đông nhắm mắt lại, tỏ vẻ không muốn nhìn thấy Hướng Hoa nữa, chọc giận Hướng Hoa: "Ông cho Trang Triều Dương, ông có thể được cái gì? Anh ta cũng không nhìn thẳng vào ông liếc ông lấy một cái, ông chết rồi, anh ta cũng không tới thăm ông?"
Mạt Mạt híp mắt, Hướng Hoa nói là đời trước? Đời trước Hướng Húc Đông cũng tỉnh ngộ rồi hả? Lúc chết còn nhắc đến Trang Triều Dương?
Hướng Húc Đông cau mày: "Anh nói vớ vẩn cái gì đó?"
Mặc dù bây giờ con trai trưởng hận ông ta, nhưng ông ta đến nhà con trai, Triều Dương cũng sẽ không tránh, ông ta có thể ở một chỗ với cháu trai, không có sự ngầm đồng ý của Triều Dương, ông ta cũng không thể nhìn thấy được cháu trai, mặc dù con trai trưởng không thể tha thứ cho ông ta, nhưng như vậy đã khiến cho ông ta rất thoả mãn rồi.
Về phần ông ta chết rồi, con trai trưởng có tới thăm ông ta hay không, ông ta có thể khẳng định, anh nhất định sẽ đến, cát bụi rồi lại trở vê với cát bụi, nên có một kết cục rồi.
Hướng Hoa lúc này mới ý thức được mình lỡ lời nói lộ ra, anh ta nghĩ tới lúc Hướng Húc Đông chết ở đời trước, ai cũng không gặp, chỉ muốn Trang Triều Dương.
"Không có gì, ý của con là, con cũng là con của cha, cha không đưa hết cho con, nhưng con cũng có một phần quyền thừa kế, phân chia công bằng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận