Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 1741. -

Chuong 1741. -Chuong 1741. -
Từ khi Mat Mat mở miệng, Dương Lâm không dám lại hành động nữa, cuối cùng cũng ngoan ngoãn, Mễ Mễ cũng ở trong nhà.
Mễ Mễ đã biết chuyện của Phùng Quyên, Mạt Mạt cũng không giấu diếm, nhà ông bà ngoại tới tìm Mễ Mẽ, lần này Mạt Mạt không ra mặt, có một số việc, Mạt Mạt có thể quản được nhất thời, đừng để ý đến cả một đời, rất nhiều chuyện, đều phải do Mễ Mễ tự mình ra mặt.
Mê Me không quan tâm đến Phùng Quyên, cũng không để ý đến nhà ông bà ngoại, xử lý rất tốt, nhà ông ngoại uy hiếp sẽ vạch trân Mễ Mễ, Mễ Mễ cũng kiên cường vô cùng, còn lâu cô bé mới sợ, nhà ông ngoại Mễ Mễ chỉ có thể rầu rĩ quay vê.
Tiết mục của Tôn Nhuy đã chuẩn bị tiến vào giai đoạn cuối, cố ý đến tìm Mễ Mễ, Mễ Mễ sẽ không tham gia, nhưng có thể đi mở màn, khách mời trình diễn mở màn.
Mặc dù Tôn Nhuy không mời được Mễ Mễ, nhưng có thể trình diễn mở màn, đã là niềm vui ngoài ý muốn, đây chính là người đoạt giải trong thi đấu, làm tuyên truyền cũng không tệ.
Mạt Mạt không có thời gian đi theo Mễ Mễ, Dương Lâm có thời gian, đã đến từ rất sớm, còn giúp Mạt Mạt làm việc, mặc vest đi đổ rác gì đó, không hề chê chút nào, vô cùng chịu khó.
Cuối cùng Mạt Mạt đã cảm nhận được cảm giác của Tê Hồng, Dương Lâm như này là đã coi bản thân mình ở vị trí con rel
Mễ Mễ ở nước ngoài vẫn luôn uống sữa tươi, đừng thấy chưa thành niên, nhưng đã sắp cao bằng Mạt Mạt, giống như một cô gái vậy.
Dương Lâm đã đạt được mục đích, từ sau khi Dương Lâm gián tiếp tuyên bố chủ quyền, người đến nhà Mạt Mạt thông cửa cũng ít, cũng không có người lại ở trước mặt Mạt Mạt khen con trai mình nữa.
Mặc dù Mạt Mạt không đến hiện trường, nhưng xem tivi, Mạt Mạt xem ở công ty, phát sóng trực tiếp phần trình diễn mở màn.
Bởi vì đã diễn tập đơn giản, không xảy vấn đề gì quá lớn, tổng thể cũng không tệ lắm.
ME Mễ đánh một khúc đàn dương cầm, cũng không biểu diễn những thứ không cần thiết, diễn xuất vẫn rất thành công.
Bên chỗ Mạt Mạt cũng có thông tin, thông tin về việc huấn luyện chó, đây là Trang Triều Dương giúp Mạt Mạt hỏi thăm, hóa ra là huấn luyện chó chuyên nghiệp, sau này đến tuổi giải ngũ nên đã về nhà rồi.
Mạt Mạt cần tự mình đi mời, người ta về quê dưỡng lão, không muốn lại ra ngoài nữa.
Mạt Mạt dẫn người đi, ở tỉnh khác, Mạt Mạt lái xe đi, lúc này là dẫn theo trợ lý.
Mạt Mạt cầm trong tay địa chỉ, rất dễ dàng đã tìm được nhà của ông lão, ông lão ở quê nhà, phải rồi, quên nói tuổi tác, đã hơn sáu mươi, xuất ngũ đã nhiêu năm rồi.
Trang Triều Dương cũng phải thông qua nhiều phía mới nghe ngóng được, Mạt Mạt mang theo tấm lòng thành để đi qua đó.
Chính là bởi vì ông lão huấn luyện chó rất giỏi, Mạt Mạt rất để ý nhìn đám chó trong sân, lỗ tai của chó thính, tiếng bước chân không lẫn lộn được với nhau, huấn luyện tốt, buổi tối còn mạnh hơn so với con người.
Mat Mat không chỉ nuôi chó, còn mua một số thiết bị phòng thân, Mạt Mạt phải tiêu một số tiền rất lớn, năm nay tiền cô kiếm được đều đã tiêu hết không nói, còn phải lấy từ trong phần trăm hoa hồng ra.
Mạt Mạt vì biện pháp an toàn, đã bỏ ra tiền vốn lớn, tiền kiếm được năm nay cũng đã hết rồi, trong tay cô đến bây giờ, chỉ còn lại có năm trăm ngàn.
Hơn nữa lúc Mễ Mễ đi, cô còn phải cho Mễ Mễ cầm theo một ít tiền, giá trị tiền nước Y cao hơn so với tiền nước M, nếu như Mạt Mạt cho Mễ Mễ cầm đi mười ngàn, trong tay cô còn gần 100 ngàn.
Số tiền hiện tại của Mạt Mạt hận không thể chia thành tám cánh hoa.
Xe của Mạt Mạt vừa dừng lại, chó trong sân đã vọt ra, may mà có xích chó, cho dù đã buộc lại, cũng rất dọa người, đám chó bị buộc ở phần lưng nhưng vẫn duy trì tư thế tấn công.
Mat Mat không dám lộn xộn, rất nhanh trong sân đã có người đi ra, chủ nhân nhà này họ Hoắc, ông cụ ở nhà, nhìn thấy Mat Mat thì sửng sốt: "May người tìm ai?"
Mạt Mạt hỏi: "Ông là ông cụ Hoắc sao?"
"Chính là tôi, xin hỏi cô là ai?"
"Cháu là Liên Mạt Mạt, chồng cháu làm lính, hôm nay cháu tới tìm ông."
Sự cảnh giác của ông cụ Hoắc đối với Mạt Mạt ít đi một chút, nhìn đám chó: "Mời vào, có chuyện gì vào rồi nói."
Mạt Mạt vẫn còn có chút sợ hãi, mấy con chó này quả thực rất dọa người, cũng may có ông cụ Hoắc ở đây, mấy con chó cũng không dám động.
Mạt Mạt vào nhà rồi mới thở phào nhẹ nhõm, ông cụ Hoắc mời Mạt Mạt ngồi xuống: "Mọi người ngồi đi, tôi đi rót nước."
"Làm phiền ông rồi."
Mạt Mạt nói xong, quan sát căn nhà, căn nhà rất sạch sẽ, mặc dù là nhà bằng bùn đất nhưng một chút đất cũng không có, ngăn tủ cũng lau vô cùng sạch sẽ.
Mạt Mạt nhìn thấy ảnh chụp cả gia đình, ông cụ Hoắc tiến đến nói: "Trong nhà không có trà, chỉ có nước, mọi người uống tạm."
Mạt Mạt cảm ơn nhận lấy, sau đó nói: "Ông ơi, cháu cũng không vòng vo nữa, hôm nay cháu tới là muốn mời ông giúp cháu huấn luyện chó, cháu mua được mấy con chó tốt, muốn xin ông giúp cháu huấn luyện." Ông cu Hoắc: "Cô có thể tới đây, đã điêu tra qua tôi rồi phải không!"
Mạt Mạt tự nhiên thừa nhận: "Đúng, cháu đã tìm rất nhiều người, nhưng không có người nào có thể huấn luyện chó như ông, cho nên cháu đích thân đến."
Ông cụ Hoắc nói: "Tôi không có ý định đi ra ngoài nữa, tôi chỉ muốn ở nhà, lúc không có chuyện gì làm thì trông cháu, giúp con trai trông nhà, nấu một chút cơm rất tốt."
Mạt Mạt đã biết không dễ mời, cười nói: "Trước tiên ông cứ nghe cháu nói một chút là làm gì, rồi ông hang quyết định?"
Ông cụ Hoắc nhìn Mạt Mạt, Mạt Mạt nói cô làm cái gì, chủ yếu nói về từ thiện.
Quả nhiên ông cụ nghe xong, vẻ mặt mềm nhữn hơn không ít, Mạt Mạt nói: "Cháu thành tâm tới, ông ơi, cháu cũng không đòi hỏi nhiều, chỉ cần giúp cháu huấn luyện ra là được."
Ông cụ Hoắc cười: "Quả nhiên mấy người không hiểu, huấn luyện là phải có cảm tình, được rồi, tôi cũng nhìn thấy thành ý của cô rồi, thế nhưng tôi vẫn không thể ra ngoài, chẳng qua tôi có thể đề cử cháu gái của tôi đi, đừng thấy cháu gái tôi nhỏ, cũng là tay cừ khôi huấn luyện chó, chó trong nhà đều là nó nuôi.”
Mạt Mạt ban đầu rất thất vọng, nghe phía sau, hai mắt lại sáng lên: "Vậy cháu gái ông ở đâu?"
Ông cụ Hoắc cười: "Thật là khéo, nó học đại học ở ngay thành phổ Z."
Mạt Mạt: "Quả thực rất đúng lúc, vậy cháu cám ơn ông trước."
Ông cụ Hoắc nói: "Không cần cám ơn, nếu như là công việc, cũng phải thảo luận tiền lương và đãi ngộ, cô nói đúng không!"
Mạt Mạt gật đầu: "Đúng, đúng, đây là chuyện nhất định, tiền lương mỗi tháng một ngàn rưỡi, bao ăn bao ở, ông thấy như vậy được không."
Mạt Mạt cho tiền lương cao, chắc là tiền lương rất cao, hiện tại mặc dù tiền lương đã gấp bội không ít, nhưng lên đến ngàn vẫn là rất ít.
Mạt Mạt cho cao như vậy, cũng là muốn giữ lại người tài ở phương diện này, đương nhiên, thật ra tiền lương mà Mạt Mạt đưa ra là cho ông cụ Hoắc.
Ông cụ Hoắc liếc nhìn Mạt Mạt nhiều hơn một chút: "Được."
Mạt Mạt cười, Mạt Mạt không ở lại ăn cơm, cô rất bận, lấy được tên và thông tin là đi.
Mạt Mạt trở về thành phố Z vào ban đêm, Mạt Mạt nhìn lịch, đã cuối tháng mười hai, Mạt Mạt không vội, thời gian này tất cả đều đang bận rộn thi cuối kỳ!
Có điều Mạt Mạt cũng đi tìm Hoắc Tình trước thời hạn, Hoắc Tình đã nhận được điện thoại của ông nội, Mạt Mạt đến, Hoắc Tình cũng không ngạc nhiên.
Mạt Mạt quan sát Hoắc Tình, cô gái rất xinh đẹp, cô gái mười tám tuổi, năm nay mới vừa lên đại học, cô gái điềm đạm nho nhã, dáng vẻ ngoan ngoãn, giống như người mà Mạt Mạt đã tưởng tượng ra.
Mạt Mạt có ấn tượng rất tốt đối với cô gái: "Xin chào, Liên Mạt Mạt."
Hoắc Tình kích động nắm tay Mạt Mạt: "Em biết, em biết, hôm nay cuối cùng em đã gặp người thật rồi, tổng giám đốc Liên, em, em rất hâm mộ chị."
Hoắc Tình nắm tay Mạt Mạt có chút dùng sức, Mat Mạt vui vẻ, đây là fan hâm mộ của côi!
Hoắc Tình nhìn rất dịu dàng, nhưng lúc kích động lại rất hoạt bát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận