Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1342. Chững chạc 2

Chương 1342. Chững chạc 2Chương 1342. Chững chạc 2
Mạt Mạt ồ một tiếng, chuyện công tác của Trang Triều Dương, cô không hỏi, sau đó tràn đầy phấn khởi nói: "Em nói với anh chuyện này, chủ nhật Từ Lị và Triệu Phong gặp mặt, em nghĩ là, chúng ta rất lâu không tụ tập cùng nhau rồi, gọi cả Nguy Vĩ tới, gọi cả Khởi Hàng và anh họ, mọi người tụ tập một chút, anh thấy thế nào?"
Vốn dĩ Trang Triều Dương muốn ở cùng vợ, nhưng vừa nghĩ tới năm nay có binh lính xuất ngũ, vẫn phải gặp Nguy Vĩ và Thẩm Triết: "Được, chúng ta đều tụ tập một chỗ, vậy thì Từ Lị và Triệu Phong trò chuyện kiểu gì?"
Mạt Mạt: "Em đã nghe ngóng được ở chỗ cha nuôi, ở thành phố Z có một nhà hàng một cửa một sân, một tiểu viện giống như phòng khách vậy, chúng ta tụ tập một chỗ, sẽ không ảnh hưởng đến Từ Lị và Triệu Phong, hơn nữa Từ Li một mình gặp Triệu Phong cũng không tiện, tất cả mọi người đều quen biết, ngược lại gặp mặt như này sẽ khá hơn một chút."
Trang Triều Dương: "Vậy được, nghe em."
Mạt Mạt cười hì hì: "Em biết anh sẽ nghe em, cho nên em đã nhờ cha nuôi đặt tiểu viện xong rồi, ngày mai đến đó là được."
Trang Triều Dương cười khẽ: "Đời anh tất cả đều nghe theo em."
Mạt Mạt cười ngọt ngào, Tùng Nhân không chịu nổi: "Cha, mẹ, chúng con lại xem phim bi kịch rồi, bi kịch, đừng diễn nữa có được không?"
Trang Triều Dương ném sang một ánh mắt sắc như dao: "Con lặp lại lần nữa xem?"
Tùng Nhân chó săn lập tức đổi giọng: "Không, cha mẹ, hai người tiếp tục đi, bọn con nhường chỗ cho hai người."
Mat Mạt: "..."
Sao cô phát hiện, Tùng Nhân càng ngày càng không có lập trường với cha vậy, chỉ cần một ánh mắt của Trang Triều Dương, Tùng Nhân lập tức ngoan ngoãn.
Sáng hôm sau, Mạt Mạt gọi điện thoại cho mỗi người, xác nhận một lần nữa mỗi người đều sẽ đến, lúc này mới cúp điện thoại. mặc áo khoác vào, ấm áp.
Thằng nhóc Thất Cân là đứa sợ lạnh nhất trong ba đứa nhóc, ở phương Nam lại lạnh thấu xương, thằng nhóc này hận không thể bọc chính mình thành quả bóng.
Tùng Nhân đã chế giễu Thất Cân không ít, Thất Cân cũng không để ý tới, dù sao cuối cùng người lạnh cũng không phải anh.
Cả nhà Mạt Mạt đã chỉnh đốn xong, trước tiên đến nhà hàng, bếp lò nhỏ của nhà hàng đều đã ở trên kệ, Mạt Mạt đi vào trong phòng, mới có cảm giác sống lại, trong xe thật sự là quá lạnh.
Bắt đầu vào tháng mười hai, tay cô lái xe lạnh buốt, mua bao tay bằng da, mới cảm giác khá hơn chút.
Cả nhà Mạt Mạt vừa ngồi xuống, Thẩm Triết là người thứ hai tới, cởi quần áo ra, xoa xoa tay: "Anh tới nơi này đã lâu như vậy rồi vẫn còn chưa thích ứng được."
Mạt Mạt: "Xem ra chị dâu lại phải hoãn việc trở lại rồi."
Thẩm Triết: "Hai chúng ta đã thương lượng xong, năm sau rồi tới, tránh cho đứa nhỏ đổ bệnh ở đây."
Mạt Mạt: "Vâng, chờ năm sau đến cũng tốt."
Nguy Vĩ và Triệu Phong cũng đến rồi, Nguy Vĩ nói: "Nói chuyện nhỉ, chúng tôi đã tới muộn rồi, phải xử lý chút chuyện."
Mạt Mạt: "Từ Lị còn chưa tới đâu, hai người chưa phải người muộn nhất."
Nguy Vĩ nhìn về phía Triệu Phong, Triệu Phong đỏ mặt, trước kia cũng quen biết, nhưng thật sự chưa từng nghĩ tới phương diện này, trước kia gặp mặt cũng không có gì, nhưng từ khi có suy nghĩ rồi, tư tưởng thật sự có chút bất ổn, đã là người sắp 30 rồi, còn ngây thơ như con trai vậy.
Mạt Mạt bật cười: "Triệu Phong, Từ Lị cũng sắp đến rồi, anh có muốn đi ra cửa đón không?"
Triệu Phong: "Không cần, không phải, tôi đi, phải, tôi đi."
Triệu Phong vừa nói xong, thấy tất cả mọi người đều đang nhìn anh ta, mặt càng đỏ hơn, mở cửa đi ra ngoài. Mat Mat cười thâm, từ ngày đầu tiên cô nhìn thấy Triệu Phong, Triệu Phong này cũng là người chững chạc, không nghĩ tới cũng có lúc hoảng hốt chạy bừa, vừa rồi đi ra ngoài thiếu chút nữa thì vấp ngã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận