Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 371. Không thể cho cháu xem được 1

Chương 371. Không thể cho cháu xem được 1Chương 371. Không thể cho cháu xem được 1
Mạt Mạt rất nhanh tìm thấy bức ảnh, có tất cả năm tấm, Miêu Chí cũng không để ý tới Trang Triều Dương, cẩn thận cầm mấy bức ảnh trong tay.
Trang Triều Dương đàng hoàng đứng trong tư thế của quân đội, Mạt Mạt đau lòng. Trang Triều Dương có quầng thâm mắt, bụng cũng đang kêu ục ục, cô đành đứng dậy kéo anh ngồi xuống. Miêu Chí nhìn thoáng qua, không có lên tiếng, Trang Triều Dương thuận thế ngồi xuống.
Miêu Chí nhìn năm tấm ảnh, không chụp chung một thời kỳ, có hai tấm chụp sườn xám, một tấm trong trang phục thường dân và hai tấm còn lại trong trang phục học sinh trẻ tuổi.
Miêu Chí sờ sờ, cẩn thận cất đi, trực tiếp nhét vào trong ngực, không có ý trả lại Mạt Mạt.
Mat Mạt,..."
Ít nhất cũng cho cô giữ lại một tấm chứ! Nhưng nhìn bộ dáng thận trọng của ông ngoại, thôi thì ông ngoại lấy hết cũng được!
Trang Triều Dương vẫn rất có mắt nhìn, đứng dậy đi rót nước, Miêu Chí uống một ngụm, rất hài lòng về anh.
Mạt Mạt muốn đi nấu cơm cho Trang Triều Dương, anh ngăn cô lại,"Em ở đây với ông ngoại đi, ông ngoại nhất định có rất nhiều chuyện muốn hỏi, để anh làm là được."
Mạt Mạt chỉ có thể lại ngồi xuống, Trang Triều Dương đi đổi quần áo trong phòng vệ sinh, rửa mặt đơn giản rồi mới đi xuống nhà bếp.
Miêu Chí vẫn luôn quan sát, người đàn ông biết nấu ăn đều là người đàn ông tốt, ông lại tăng thêm thiện cảm với Trang Triều Dương.
Miêu Chí hỏi,"Nói cho ông nghe một chút mẹ và ông cố của con."
Khi Miêu Chí nói về cha mình, trong lòng liền có chuẩn bị, nghe thấy đã mất vài chục năm trước, tiếp nhận vẫn tương đối nhanh, cảm xúc rất nhanh lại bình tnh.
Mạt Mạt giới thiệu gia đình một cách đơn giản, Miêu Chí vỗ đùi,"Ông vẫn còn có bốn đứa cháu ngoại, tốt, tốt."
Mạt Mạt hỏi,"Ông ngoại, ông đã từng gặp anh cả cháu chưa? Là Liên Thanh Bách.”
Miêu Chí cười phá lên,"Tất nhiên đã từng gặp, lúc ấy ông còn nghĩ, nếu người này là cháu của ông thì tốt biết bao nhiêu, thật đúng là cháu của ông, ông trở về nói cho lão Hà, lão Hà nhất định sẽ hâm mộ chết mất"
Mạt Mạt cười trộm, cô cũng cảm thấy duyên phận thật thần kỳ.
Miêu Chí cau may"Vi sao thằng ba xuống nông thôn? Sao không cùng nhau tham gia quân ngũ với cặp song sinh?" Mat Mat cười khan một tiếng,'Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, đợi ông gặp em ấy rồi tự hỏi sau."
Miêu Chí ừ một tiếng, lại hỏi: "Sức khỏe của Thanh Xuyên có tốt hơn chút nào không?"
Mạt Mat gật đầu,'Đã giống như mấy đứa nhỏ bình thường rôi ạ."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Trang Triều Dương bưng mì sợi ra"Ông ngoại, Mạt Mạt, đến đây ăn bát mì đi."
Buổi sáng Mạt Mạt chưa ăn gì, hiện tại đang đói bụng, Miêu Chí đứng dậy,'Được, ông cũng muốn nếm thử tài nấu nướng của cháu."
Trang Triều Dương làm nước mì hơi mặn, buông đũa xuống, xoay người đi lấy giấm cho Mạt Mạt.
Mạt Mạt trước tiên bới một chén cho Miêu Chí, lại bới cho Trang Triều Dương, sau đó là mình, đổ vào nhiều giấm.
Miêu Chí nhìn mà muốn ê răng,'Con bé này sao thích ăn giấm dữ vậy."
Trang Triều Dương cười,"Mạt Mạt mang thai cho nên mới muốn ăn giấm."
Miêu Chí nghe nói như thế,"Đây chính là thiên đại hỉ sự, ông lại có thêm một đứa chắt trai sao?"
Mạt Mạt gật đầu,"Đúng vậy, ông ngoại, cùng nhau đi tới nhà anh cả nhìn xem, thằng nhóc cực kì đáng yêu." Miêu Chí lắc đầu,"Không vội, chờ anh cháu trở về cùng nhau xem là được, ông muốn gặp mẹ cháu."
Mạt Mạt nghe xong, vậy là muốn về Dương Thành, cũng hiểu ý của ông ngoại, tìm kiếm nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng tìm được, đương nhiên nhớ thương mẹ, có thể nói nhiều lời với cô như vậy, đầu tiên là vẻ ngoài của cô giống bà ngoại, chuyện thứ hai là ông ngoại muốn về nhà cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận