Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1400. Tổ Tông 2

Chương 1400. Tổ Tông 2Chương 1400. Tổ Tông 2
Mat Mạt,"Đón về cũng được, nhưng tôi phải nói rõ, tiền bồi thường của Lý Chính anh ấy đã quyên góp hết rồi, không có tiền bồi thường nữa, hơn nữa các người còn phải trả tôi tiền máy trợ thính, năm nghìn đồng, chỗ tôi có hóa đơn bác sĩ viết, sẽ không đòi nhiều thêm một đồng, à đúng rồi, thời gian này mua quần áo cho Mễ Mễ, không nhiều đâu chỉ hai trăm, còn về tiền ăn nọ kia thì không cần, chỉ cần đem tiền đến thì sẽ đưa bé cho các người."
Mạt Mat không ngừng lại mà tiếp tục nói,"Còn nữa, Mễ Mễ về, tôi cũng tới công an lập hồ sơ, một khi Mễ Mễ có chuyện gì thì gia đình các người chịu hết trách nhiệm, các người đã từng muốn bán Mễ Mễ không phải sao, chỉ cần bé không còn nữa thì cả nhà các người đều là kẻ buôn bán người, đều phải ngồi tù, tôi là người học luật, đến lúc đó tình tiết nghiêm trọng phải phán tử hình, để tôi nghĩ xem, đúng, phòng trừ các người đối xử không tốt với Mễ Mễ, tôi còn tới mua chuộc hết hàng xóm xung quanh nữa, chỉ cần Mễ Mễ ăn không ngon ở không tốt thì đến lúc đó tôi đến tìm các người tính sổ."
Cuối cùng Mạt Mạt mỉm cười cong cong khóe mat Duong nhiên rồi, các người là ông ngoại bà ngoại ruột, ban nãy thân thiết với Mễ Mễ như vậy nhất định sẽ không để xảy ra tình huống như tôi nói đúng không?”
Ban nãy Mễ Mễ còn lo lắng, lo lắng Mạt Mạt thực sự sẽ để cô bé đi, nhưng nghe đến cuối cùng, miệng cô bé há hốc tròn xoe.
Lòng dạ bà cụ không thâm sâu như ông cụ, đầu bà ta thẳng tuột, khoản tiền này không có được, còn phải bù thêm tiền nữa, đón về quả thực giống như rước một tổ tông về, nhanh mồm nhanh miệng nói,'Dựa vào cái gì, nếu không có tiên bồi thường thì chúng tôi cũng chẳng cần cái ngữ con gái lỗ vốn tiền của này."
Ông lão nghĩ càng sâu xa hơn, ông ta coi như nhận thức được người phụ nữ này thật là lợi hại, nghe thấy lời của bà lão, rồi lại nhìn vào mắt người phụ nữ kia, thầm nói hỏng rồi.
Mạt Mạt tranh nói trước ông cụ,"Ừ, vì thế hôm nay mấy người đến căn bản không phải vì tình thân gì cả, cũng đúng, Lý Chính cũng đã mất nhiều ngày như vậy rồi mà các người mới đến, chính là vì tiền bồi thường mà đến mài! Xem ra Mễ Mễ nói chuyện các người muốn bán con bé cũng là thật rồi, tuổi tác hai người cộng lại cũng hơn trăm tuổi rồi, ấy vậy mà vẫn ăn nói lung tung, đổi trắng thay đen, các người vu cáo một đứa bé lương thiện hám danh hám lợi, các người còn có lương tâm không?"
Mấy câu cuối cùng của Mạt Mạt, ngữ khí sắc bén, ban nãy lửa giận cô nén xuống cuối cùng đã bạo phát.
Mạt Mạt nếu không vì muốn để bọn họ chính miệng thừa nhận vu cáo Mễ Mễ, thì cô cũng chẳng buồn lãng phí nhiều lời như vậy.
Ông lão không thể yên lặng được nữa, nhìn thấy ánh mắt bất thiện của những chiến sĩ cảnh vệ nhìn ông ta, hơi hoảng loạn, vội vàng khoát tay,'Không phải, đều là hiểu lầm."
Mạt Mạt phì cười,"Có phải hiểu lầm hay không trong lòng các người rõ ràng nhất, hôm nay các người đến cũng là nhắc nhở tôi, tôi cũng phải điều tra chuyện của Mễ Mễ, tôi rất để ý chuyện Mễ Mễ bị tàn tật hai tai, rốt cuộc là nguyên nhân gì mà khiến cho tai một đứa bé mất đi thính lực, trước khi mất Lý Chính giao phó cô bé cho tôi, cũng không nhắc đến nhà ngoại của Mễ Mễ."
Con ngươi ông lão co lại, mặt ông lão quả thực trắng như tờ giấy.
Ông lão nuốt nước bọt, lúc tới đây vốn tưởng rằng chỉ cần biểu hiện ra sự yêu thương dành cho Mễ Mễ, dù sao thì Mễ Mễ không nghe thấy, bọn họ nhất định có thể đưa Mễ Mễ và tiền bồi thường về, nhưng chẳng ngờ tiền bồi thường đã không lấy về được, còn khiến cho gia đình này chú ý đến bọn họ, chuyện này quả thực là lấy đá đập vào chân mình.
Trán ông lão túa mồ hôi, người phụ nữ này chỉ với hai ba câu đã khiến ông ta đại bại, nghĩ tới tình trạng của gia đình này, trong lòng chỉ có hai chữ, xong rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận