Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1267. Gấu con 1

Chương 1267. Gấu con 1Chương 1267. Gấu con 1
Hai đứa sinh đôi lớn lên cao to, bây giờ mới mười mấy tuổi, vóc dáng đã giống như Tùng Nhân, đã hơn một mét sáu rồi, khuôn mặt thì lại có chút nóng nảy giống như Đổng Hàng, nhìn chẳng khác nào mấy thằng nhóc mười sáu mười bảy tuổi.
Hai đứa sinh đôi đi bên cạnh mấy người ăn mặc loè loẹt, vừa nói vừa cười đi tới, không biết nói cái gì, còn hăng hái khoa tay.
Mạt Mạt nhìn chằm chằm mấy người giống như lưu manh vậy, tuổi tác cũng không quá lớn, dáng vẻ cũng chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc áo sơ mi nhét tuỳ ý vào trong quần, nhìn rất tuỳ tiện, nhưng ở niên đại này, tất cả mọi người đều cách xa những người mặc như vậy, xem ra cũng không phải là người tốt.
Mạt Mạt cũng không phải là xem thường côn đồ, mỗi người đều có con đường sinh tồn của riêng mình, nhưng nhìn động tác hai đứa sinh đôi lấy tiền ra, sự mê muội trong lòng đã không áp chế nổi nữa rồi.
Mạt Mạt lạnh mặt đi tới, giữ chặt tay Đổng Tử Hằng, thằng bé đen mặt, lúc thấy rõ người tới thì iu xìu, nói cà lăm: "Dì, dì Liên."
Mạt Mạt nắm chắc tiền trong tay Đổng Tử Hằng, híp mắt: "Không dễ dàng gì, cháu còn nhớ rõ dì là ai hả? Còn tưởng đã mất não luôn rồi."
Đổng Tử Tâm nuốt nước miếng, lúc dì Liên lạnh mặt thật sự doa người, sao thăng bé cảm giác nhìn thấy chú Trang vậy chứ!
Đổng Tử Hằng: "Di Liên, sao dì lại tới ga tàu hoả?"
Mạt Mạt thu hồi lại tiền, một xấp tiền giấy, thật đúng là không ít, mấy cậu trai kia thấy Mạt Mạt thu tiền lại, cuống quýt, một người cầm đầu vẻ mặt hung dữ: "Cô là ai, đưa tiền cho chúng tôi."
Mạt Mạt trừng Đổng Tử Hằng một cái: "Đây là tiền của mấy người à?"
"Em trai tôi hiếu kính chúng tôi, dĩ nhiên là của chúng tôi rồi, tôi cho cô biết, đừng xen vào việc của người khác, đến lúc đó đừng trách tôi không khách khí.”
Tùng Nhân đen mặt, thằng bé là cao thủ đánh nhau, ái chà, bộc phát sự giận dữ rồi, còn có người dám nói với mẹ thằng bé như vậy: "Tao xem mày không khách khí như thế nào?"
Tùng Nhân nói xong đạp một cái, người đối diện ngã thẳng xuống đất, hai đứa sinh đôi thấy đánh nhau, cũng động thủ.
Mạt Mạt không lo lắng cho bọn nhỏ, mấy đứa bé này đều đánh nhau đến lớn, may tên lưu manh thì khỏi phải nói, hơn nữa nhìn dáng vẻ, mấy tên lưu manh là tới bên này lăn lộn.
Mạt Mạt cau mày, An An cũng tức giận, kéo mẹ: "Chúng ta qua bên kia chờ đi mẹ, lát nữa anh cả sẽ tới." Mat Mạt nhìn thay trận đánh đã nghiêng vê một phía, không nhúc nhích: "Từng Nhân, đủ rồi, chúng ta đi thôi!"
Tùng Nhân nhìn mấy người ngã trên mặt đất, hừ một tiếng, buông nắm đấm ra: "Về sau thấy chúng mày một lần thì đánh một lần."
Hai đứa sinh đôi cũng buông lỏng tay ra, Tùng Nhân giơ nắm đấm: "Về rồi trừng trị hai đứa."
Hai đứa sinh đôi rụt vai lại, tự biết đuối lý: "Chúng em sai rồi."
Mạt Mạt mắt nhìn mấy người đang người nằm trên đất kêu la, thu hồi ánh mắt, mấy đứa Tùng Nhân đánh nhau là có chừng mực, sẽ không thật sự đánh hết sức, Tùng Nhân đánh nhau sẽ chỉ làm thịt đau, sẽ không đả thương đến xương cốt.
Mạt Mạt thu hồi ánh mắt, đi trước, trở lại vị trí đỗ xe, lên chỗ ghế lái, mấy đứa bé lên xe.
Cả đường Mạt Mạt lái xe về đại viện, hai đứa sinh đôi vẫn luôn cúi đầu, Mạt Mạt cũng chưa đến nhà hàng xóm để đón Thất Cân, trở về ngồi trên ghế sofa: "Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?"
Hai đứa sinh đôi liếc nhau, thằng lớn Đổng Tử Hằng mở miệng: "Chúng cháu cảm thấy xã hội đen khá hay, cho nên rất sùng bái, ai biết bọn họ ăn như thế, uất ức chết rồi, mới chịu được mấy đấm đã cầu xin tha thứ, chúng cháu uổng công gọi đại ca rồi."
Đổng Tử Hằng nói xong lời cuối cùng, biểu cảm phẫn nộ, cảm thấy bọn họ bị lừa. Mat Mat lau trán, trước kia phim truyen hình ít, hiện tại phim truyền hình nhiều, phim võ hiệp ở thành phố G, còn có một số phim đấu võ du nhập vào trong nước, chuyện này vừa vặn rất tốt, đám con trai trẻ con trong đại viện đều nhiệt huyết, dĩ nhiên sùng bái đánh nhau rồi, cũng càng lúc càng không chịu bị quản giáo.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận