Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 89. Mat Mat lăn xuống sườn núi! 1

Chương 89. Mat Mat lăn xuống sườn núi! 1Chương 89. Mat Mat lăn xuống sườn núi! 1
Mạt Mạt lăn xuống sườn núi! 1
Bà nội Liên kéo tay cháu trai đích tôn của mình. Đã nhiều năm rồi bà không được gặp thằng nhóc này, cháu đích tôn khi còn bé do chính tay bà ấy nuôi lớn, đến hôm nay bà ấy mới được gặp lại, vui đến chảy nước mắt.
Liên Thanh Bách cũng hai mắt đỏ hoe, Mạt Mạt không hiểu được loại tình cảm này, cô sinh ra không được bao lâu đã cùng mẹ theo quân rồi.
Cặp song sinh thì hoàn toàn bị bỏ qua, hai anh em cũng không thèm để ý, lòng dạ rộng rãi mài!
Liên Ái Quốc nghe anh cả cùng cha mình nói chuyện phiếm, càng nghe ánh mắt càng đỏ, càng thêm ghen tị. Quả nhiên vẫn là người trong thành phố tốt, tìm con dâu cũng là người làm công tác văn hóa trong thành phố, nếu để cho cặp vợ chồng nhỏ này làm việc, một năm có thể tích góp được bao nhiêu tiên đây?
Liên Ái Quốc càng kiên định suy nghĩ muốn bám víu lấy anh cả, sau này đứa con trai út có thể kiếm được công việc trong thành phố hay không, cưới được cô vợ thành phố không là đều tùy thuộc vào anh cả.
Đáng tiếc, Liên Quốc Trung không phản ứng với mấy trò lấy lòng của Liên Ái Quốc. Liên Kiến Thiết lúc này cũng không thiên vị con trai út nữa, bởi vì ông ta biết, con cả bắt đầu trở mình rồi!
Nếu như bây giờ ông ta thật sự nói giúp thì nói không chừng con trai cả sẽ nổi giận, quan hệ lại trở lại thời kỳ đóng băng, muốn hòa hoãn trở lại càng thêm khó khăn. Ông ta thật sự còn trông cậy con trai cả hỗ trợ con trai út đấy!
Liên Kiến Thiết đã tính toán rõ ràng, thịnh suy của cả gia tộc là dựa vào đứa con trai cả. Tuy rằng lúc này con cả vẫn còn đang tức giận con trai út nhưng chỉ cần ông ta chưa chết, con trai cả vẫn là người có hiếu, sẽ trợ giúp con trai út của ông ta.
Mạt Mạt nhìn rõ sự tương tác của cha cô và mấy người khác. Ông nội quá khôn khéo, cũng đúng thôi, nếu ông nội không khôn khéo, trong thời đại hỗn loạn này làm sao có thể bảo vệ cả nhà cho được? Trong lòng Mạt Mạt vẫn rất bội phục ông nội mình.
Những chuyện cần nói thì Liên Quốc Trung cũng đã nói xong, thấy thời gian không còn sớm liền nói: "Cha, con định lên núi xem có thể tìm được gà rừng hay gì đó không để chuẩn bị cho tiệc đính hôn. Đến khoảng hai giờ chiều bọn con sẽ trở về. "
"Được, cứ như vậy đi."
Bà nội Liên vội vàng nói: "Nếu như thật sự không tìm được gì thì thôi, buổi trưa nhất định phải về nhà ăn cơm đấy."
Liên Quốc Trung cười: "Mẹ, con có mang theo lương khô, khó khăn lắm mới vào núi một chuyến thế này, buổi trưa con sẽ không quay lại đây đâu." "Vậy thì chờ một lát, để mẹ đi luộc cho con may quả trứng gà cầm theo ăn."
"Mẹ, không cần đâu, con dẫn mấy đứa đi trước đây"
Liên Quốc Trung dẫn mấy đứa con trai ra khỏi sân, Liên Ái Quốc cùng Liên Tùng đuổi theo: "Anh cả, em đi cùng anh."
Liên Quốc Trung liếc mắt nhìn vài lần, có trợ thủ miễn phí mà không cần chính là đồ ngốc, không lên tiếng xem như đồng ý.
Chờ đi một đoạn đường, Liên Quốc Trung mới cảm giác không đúng: "Con gái, tại sao con lại đi theo?”
"Con đã đi theo cả một đường rồi, cha, cha mới phát hiện thôi à?"
Liên Quốc Trung thật sự mới phát hiện: "Mau trở về đi, trên núi cũng không phải là chỗ để chơi đâu."
Mạt Mạt vội vàng cam đoan: "Con tuyệt đối không gây thêm phiền toái mà, hơn nữa, cha nhìn xem, đã đến chân núi rồi, cha để con tự mình trở về mà yên tâm sao?"
Quả thực Liên Quốc Trung không yên tâm, nếu như để cặp song sinh đưa về, nói không chừng cả bọn ngoài miệng đáp ứng, sau đó lại đuổi theo, vậy mới là đau đầu.
"Nhớ theo sát cha, không được đi lung tung."
Mạt Mạt hành quân lễ: "Tuân lệnh."
Liên Quốc Trung trừng mắt: "Chỉ giỏi bày trò quỷ thôi."
Núi của thôn Duyên Hà cũng không phải là sườn núi Tiểu Mạo Sơn, đây là núi lớn thực sự. Sau mưa xuân, cây cối trên núi đã đâm chồi xanh, rau dại cũng đâm chồi nảy lộc khiến cho cặp song sinh hưng phấn vô cùng.
Liên Quốc Trung là một tay săn thú giỏi. Trước kia đi theo ông nội Điền Tình học mấy chiêu, sau đó đi bộ đội làm lính cũng không mấy khi dùng đến. Tuy rằng nhiều năm không đụng tới nhưng vừa vào rừng lập tức tìm lại được cảm giác.
Chỉ huy các con trai đào bẫy, bố trí bẫy, sau đó mang theo mọi người đi sâu vào rừng.
Ngọn núi này Mạt Mạt đã từng tới đây, ánh mắt nhịn không được nhìn về phía sườn núi nơi cô đã ngã xuống, trong lòng suy đoán, sườn núi nhỏ này rốt cuộc có chỗ thần kỳ gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận