Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 610. Hết thịt rồi 2

Chương 610. Hết thịt rồi 2Chương 610. Hết thịt rồi 2
Tùng Nhân còn nhỏ, rất biết phát huy ưu thế của bản thân, hai mắt đỏ hoe, nước mắt rơi xuống lã chã: "Hu hu, con không muốn rời khỏi cha, con muốn ở cùng cha mà."
Trang Triều Dương cúi đầu nhìn thằng nhóc mập mạp trong ngực, gân xanh trên trán nổi lên, bây giờ mới nhớ tới cha à, lúc trước người đã đuổi anh ra khỏi phòng ngủ là ai chứ?
Trang Triều Dương ôm chặt Tùng Nhân: "Con nhớ cha à, vậy thì không ra khỏi phòng cũng được, bắt đầu từ đêm nay, con phải ngủ cùng với cha."
Tùng Nhân hơi há miệng, từ trên người Trang Triêu Dương trượt xuống, trèo lên ghế của mình, lau nước mắt: "Mẹ ơi, con muốn ăn mì."
Mạt Mạt nhịn cười, múc cho Tùng Nhân một ít mì chưa bỏ nước.
Khóe miệng Trang Triều Dương giật giật: "Nhóc con, con đây là có ý gì?"
Tùng Nhân nuốt mì, thở dài: "Cái này mà còn không rõ nữa sao, cha thật là ngốc, con muốn ở cùng với cậu Vân Bình."
Trang Triều Dương cảm thấy mình bị tổn thương nghiêm trọng, nghiến răng: "Ở với cha thì sao?"
Tùng Nhân cắn mì: "Cha cứ sờ con, con nhột lắm."
Mạt Mạt đỏ mặt, tức giận trừng mắt nhìn Trang Triêu Dương. Trang Triều Dương xấu hổ, thằng nhóc thúi này nhất định phải nằm giữa, anh sờ vợ, nhiêu lần đụng phải nó, ai biết thằng nhóc này căn bản không ngủ al
Trang Triều Dương không hỏi nữa, sợ Tùng Nhân nói ra thêm cái gì. Rốt cuộc thì con trai không ngủ chung với bọn họ nữa, trong lòng Trang Triều Dương nóng bỏng, thế giới hai người rốt cục cũng tới rồi.
Tùng Nhân là một đứa trẻ tràn đầy tỉnh lực, từ lúc bắt đầu biết đi đã không còn ngủ trưa, cứng rắn làm rối loạn đồng hồ sinh học mà Mạt Mạt mất công tạo thành.
Tùng Nhân chạy khắp phòng, cũng không biết là đang hưng phấn chuyện gì, Mạt Mạt tựa vào ghế, thở dài, tại sao thằng nhóc này lại có nguồn năng lượng vô tận dùng mãi không hết vậy chứ?
Vân Kiến và Vân Bình muốn ngủ trưa, Mạt Mạt bảo Tùng Nhân yên tĩnh một chút, Tùng Nhân dạ một tiếng, ngồi yên không được hai phút rồi lại xuống đất chơi.
Đến hai giờ, Vân Bình ngủ dậy, Mạt Mạt thở phào nhẹ nhõm, may mà có người giúp cô trông con, nếu không chỉ với một mình cô thì thật đúng là không giữ được Tùng Nhân.
Có tiếng gõ cửa, Mạt Mạt ấn huyệt thái dương đứng dậy mở cửa, nhìn thấy Hướng Tịch liền chào hỏi: "Cháu mau vào đi."
Tùng Nhân vứt khẩu súng gỗ trong tay ra: "Anh Tịch." Năm nay Hướng Tịch đã được sáu tuổi, là một đứa trẻ nhút nhát, tính cách hoàn toàn trái ngược với tính cách của Tùng Nhân. Hướng Tịch rất thích Tùng Nhân, lấy từ trong túi ra hai cái kẹo, đưa cho Tùng Nhân và Vân Bình mỗi người một cái.
Tùng Nhân nhìn thấy kẹo nhưng vẫn còn nhớ rõ mẹ nói không thể ăn kẹo được, thấy mẹ gật đầu, Tùng Nhân mới nhận lấy: "Cám ơn anh Tịch."
Hướng Tịch vui vẻ nói: "Không cần cảm ơn đâu."
Hướng Tịch lại xách giỏ đưa cho Mạt Mạt: "Dì Mạt Mạt, đây là cá cháu câu được."
Mạt Mạt nhận lấy: "Cảm ơn cháu."
Ba năm nay, hai năm đầu, Mạt Mạt chưa từng gặp lại Hướng Tịch, mỗi lần đều là chiến sĩ canh gác hỗ trợ đưa đồ, mãi cho đến năm ngoái, Hướng Tịch trả hết nợ, Hướng Tịch mới một lần nữa bước vào nhà.
Mạt Mạt rất thương Hướng Tịch, Hướng Tịch là một đứa trẻ rất mạnh mẽ. Mới chỉ sáu tuổi thôi mà đã biết đào bẫy, câu cá, làm gì cũng giỏi. Mấy động vật hoang dã mà bọn họ ăn trong mùa đông, có một phần là do Hướng Tịch tặng đến.
Mạt Mạt xách giỏ vào phòng bếp: "Ông nội cháu đâu? Ông ấy có đợi cháu ở ngoài không?"
Hướng Tịch lắc đầu: "Hai năm nay sức khỏe ông nội không tốt lắm nên cháu tự mình tới đây."
Mạt Mạt nắm tay Hướng Tịch: "Đường xa như vậy mà cháu đi một mình tới đây à?"
"Con đường này cháu quen lắm rồi, không sao đâu dì."
Con đường này cháu quen lắm rồi, nghe câu nói này khiến cho trái tim Mat Mạt giống như bị kim đâm.
Hướng Tịch cúi đầu ủ rũ nói: "Dì, cháu có thấy mẹ cháu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận