Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1137.Nguxuan 1

Chương 1137.Nguxuan 1Chương 1137.Nguxuan 1
Mạt Mạt đã biết, trong lòng anh cả nắm chắc! Xem ra sự lo lắng của cô là dư thừa.
Mạt Mạt hỏi: "Anh cả không chuẩn bị diễn tập à?"
Triệu Tuệ: "Chuẩn bị rồi, vốn dĩ không có ngày nghỉ, bây giờ thì tốt rồi, đoán chừng là mấy tháng sẽ không về được, chị thấy cũng phải đến khai giảng, cha lại ở nhà, Thanh Nghĩa trở về rồi, cha không yên tâm nhất định phải giám sát, mặc dù mẹ cũng về đại viện, nhưng chị không yên tâm, chuyện này phải làm phiền em nhiều."
Mạt Mạt: "Câu này của chị là dành cho người ngoài à, đó cũng là ông bà của em mà, yên tâm đi, khai giảng em cũng về đại viện, cách gần, có chuyện tìm em là được."
Triệu Tuệ cười: "Chị chờ mỗi câu nói này của em đó. Còn nữa, Hạo Dương và Hạo Bác đến trường, còn muốn nhờ em giúp chị đưa đi."
Mạt Mạt: "Chuyện nhỏ."
Mạt Mạt đồng ý, trong lòng Triệu Tuệ yên tâm rồi.
Triệu Tuệ đột nhiên hỏi: "Sao vừa nãy nhanh như vậy mà em biết được hành tung của Từ Liên?"
Mạt Mạt: "Em biết hành tung của Phạm Đông, Từ Liên thì không khó đoán, những ngày này không phải Từ Liên vẫn luôn chạy tới đại viện hay sao?"
Triệu Tuệ cũng không ngốc, nghe ra được Mạt Mat không giải thích vì sao lại biết hành tung của Phạm Đông, cô ấy cũng không hỏi, nói sang chuyện khác.
Ba ngày sau Từ Liên trở về, người nhà họ Từ đến tìm Triệu Tuệ nói lời cảm tạ, Từ Liên không lộ mặt, ngược lại nhìn thấy Triệu Tuệ, nhìn cô ay đầy căm tức.
Triệu Tuệ đến tìm Mạt Mạt, giận không có chỗ nào phát tiết: "Lòng tốt không được báo đáp, chuyện øì thế không biết nữa."
Mạt Mạt đưa cho Triệu Tuệ một chén trà: "Bớt giận đi, vì loại người này thì không đáng, chị và anh cả giúp đỡ cũng là vì Từ Binh, không liên quan đến Từ Liên."
Triệu Tuệ uống trà, lửa giận đã hạ xuống không ít: "Chị nói với anh cả em rồi, chuyện này là lần cuối cùng."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Mạt Mạt cười: "Anh cả nhất định dỗ chị, còn làm cam đoan."
Triệu Tuệ ngại ngùng, hôm qua cô ấy cũng tức giận, mới gọi điện thoại cho Thanh Bách, quở trách Thanh Bách một lúc.
Sau đó Triệu Tuệ nói: "Chị thấy Từ Liên, trên mặt cô ta có in dấu bàn tay, chị đoán là cô ta bị cha mẹ đánh, Từ Liên vẫn còn trẻ tuổi, bị vật chất trước mắt mê hoặc hoa mắt, không nghe người lớn nói, sẽ có lúc cô ta bị thua thiệt." Mat Mạt: "Từ lúc cô ta nhìn thây Phạm Đông là đã thua thiệt rồi, không đề cập tới cô ta nữa, ngày kia mẹ em về nhà, đồ đạc không ít, chị không cần đón, em lái xe đưa mẹ vê."
Triệu Tuệ: "Chị vẫn phải đón, mẹ ve nhà, chị không đón thì không phải cho lắm."
Mạt Mạt nhìn Triệu Tuệ, cái gì Triệu Tuệ cũng tốt, chỉ là có đôi khi hơi cứng nhắc, tình cảm của cả nhà tốt như vậy, mẹ cũng sẽ không để ý.
Triệu Tuệ kiên trì, Mạt Mạt đành nói thời gian.
Mặc dù Miêu Tình không nỡ xa đứa cháu ngoại vừa ra đời không bao lâu, nhưng cũng không thể không đến nhà con trai trưởng, có Triệu Tuệ ở đó, bà có thể yên tâm, nhưng Triệu Tuệ sắp khai giảng rồi, trong nhà có lớn có bé cần bà chăm sóc.
Bà chăm sóc mấy tháng, chờ ông chồng đến, bà còn phải đi chăm sóc Mộng Nhiễm, Mộng Nhiễm cũng sắp sinh con rồi.
Mặc dù Miêu Tình cảm giác bận rộn, nhưng trong lòng cũng rất vui vẻ, cuộc sống đầy đủ an tâm, lại nhớ tới cha mẹ đã qua đời, đã không còn cảm giác thương tổn khó chịu như vậy nữa.
Bà nhớ kỹ bức thư mà cha đã để lại, còn sống thì phải nhìn về phía trước.
Mat Mat đưa mẹ về, bây giờ mẹ đi rồi, Thất Cân chỉ có một mình Đại Mỹ là không được, Thất Cân biết bò rồi, mặc dù chưa phải là bò hai tay hai chân chạm đất, nhưng trượt rất nhanh, Mạt Mạt đưa mẹ về xong, sẽ phải về nhà. Miêu Tình cũng không giữ lại, bà cũng có việc phải làm, buổi chiều phải theo Triệu Tuệ đi mua đồ ăn và lương thực, hai ngày nữa Triệu Tuệ muốn về Dương Thành, trong nhà có không ít việc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận