Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1628. -

Chương 1628. -Chương 1628. -
Thoi gian ru xuong, rat nhanh da vao trung tuan tháng mười hai, đã bắt đầu vào mùa đông, thời tiết ở thành phố Z trở nên âm u lạnh lẽo, buổi sáng Mạt Mạt cũng không muốn đi ra ngoài.
Chỉ cần Trang Triều Dương không ở nhà, Mạt Mạt cũng không vận động nữa.
Ngược lại là An An ngày nào cũng kiên trì, lúc Mạt Mạt đang ăn sáng, An An cầm tờ báo trở vê.
Hiện tại Mạt Mạt đã nuôi thói quen đọc báo, mỗi ngày đều đọc tin tức sự thật trước, sau đó là một số bản tin kinh tế, cuối cùng mới đọc những tin tức khác.
Hiện tại báo giấy đã có trang bìa giải trí, mặc dù rất nhỏ, nhưng vị trí cũng không tệ.
Lúc Mạt Mạt nhàm chán cũng sẽ đọc một chút, hôm nay tiêu đề của tin tức giải trí có chút bắt mắt,"Ngôi sao đang nổi Tôn Nhuy bị té xiu phải nhập viện khẩn cấp."
Bên dưới tiêu đề lớn là ảnh chụp, Tôn Nhuy mặc trang phục biểu diễn hoa lệ ngã trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, không hề có dáng vẻ tức giận.
Mat Mạt nhanh chóng xem tin tức, bên trên tin tức cũng không viết vì sao lại té xỉu, phía sau còn để lại dòng chữ còn tiếp, sẽ theo dõi để đưa tin.
Mạt Mạt kéo theo lời chúc của bản tin, biết Tôn Nhuy đang nằm trong bệnh viện thành phố, trước mat da tinh.
Lòng người là miếng thịt dài, Mat Mat không phải người nhẫn tâm, đương nhiên cũng không phải thánh mẫu, hai tháng nay Tôn Nhuy không tới nhưng vẫn luôn đưa quà tới.
Mạt Mạt không thể trở thành bạn bè chị em với Tôn Nhuy, nhưng Tôn Nhuy đã cho thấy sự thật lòng, Mạt Mạt nghĩ đến Tôn Nhuy là một người cô đơn, bị bệnh lại ở bệnh viện một mình thì thở dài.
Mạt Mạt bỏ tờ báo xuống, nói với chị dâu Tôn: "Chị dâu, hôm nay đi mua một con gà và ít xương về, buổi trưa hầm canh gà, trưa nay em về lấy."
Chị dâu Tôn: "Được."
Mạt Mạt đi làm rồi, ở cửa ra vào gặp Lý Vinh Sinh: "Không phải hôm nay có tiết sao, sao cậu lại tới đây?"
Hai mắt Lý Vinh Sinh đỏ bừng, bởi vì chờ ở cửa từ sáng sớm, lạnh run lập cập: "Em, em thật sự không thể nhờ được ai giúp đỡ nữa."
Mạt Mạt: "Đi thôi, theo tôi lên lầu rồi nói."
Lý Vinh Sinh sụt sịt, theo sau lưng Mạt Mạt, cô đi vào văn phòng, bảo trợ lý mang một cốc trà nóng tới: "Làm ấm thân thể trước, một lát rồi nói."
Lý Vinh Sinh bưng lẫy cái cốc, trà nóng trong chăn xông lên hai mắt của Lý Vinh Sinh, Mạt Mạt nhìn liếc qua thấy nước mắt của Lý Vinh Sinh rơi vào trong cốc nước, nước trong chăn còn lan ra dấu vết, như này là khóc. Mat Mat sửng sốt, Lý Vinh Sinh là người vui tươi biết bao nhiêu vậy mà lại khóc: "Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?"
Lý Vinh Sinh uống một ngụm nước nóng, đầu lưỡi ấm lên: "Căn nhà của gia đình em bị cháy, mẹ em bị bỏng rồi, cậu em gọi điện thoại tới, nói là phải tốn một khoản tiền phẫu thuật rất lớn, nhà chúng em không có tiền, em gọi điện thoại cho cha em đòi tiền, cha em không cho, em thật sự không còn cách nào cả."
Lý Vinh Sinh còn chưa trưởng thành, hai mẹ con sống nương tựa vào nhau giờ mẹ xảy ra chuyện, trời đất như sụp xuống, cậu ấy rất sợ mẹ sẽ rời bỏ cậu ấy, cũng không có tiền, chỉ có thể nghĩ đến bà chị Liên thân thiện với cậu ấy, bà chị Liên là tất cả hy vọng của cậu ấy rồi.
Miệng Lý Vinh Sinh vẫn đang run rẩy, nhìn bà chị Liên đầy hy vọng, rất sợ bà chị Liên không giúp cậu ấy.
Mạt Mạt đưa khăn tay cho Lý Vinh Sinh: "Trước tiên đừng khóc nữa, cần bao nhiêu tiền, tôi giúp cậu."
Trong lòng Lý Vinh Sinh đã chịu hết mọi sự giày vò, bây giờ biết mẹ có thể được cứu rồi, trong lòng đã an tâm hơn, nghĩ đến cha ruột mặc kệ sự sống chết của mẹ, lại còn nói thêm với cậu ấy không phải chuyện quan trọng thì đừng gọi điện thoại, trong lòng cậu ấy hận, sự sống chết của mẹ là chuyện nhỏ, lần đầu tiên Lý Vinh Sinh hận một người như thế, còn hận hơn so với trước đó. Nhất là lời nói của mẹ Lý Thư mà cậu ay đã nghe thấy: "Rốt cuộc cũng sắp chết rồi."
Mạt Mạt không biết Lý Vinh Sinh nghĩ tới điều gì, chỉ thấy hai tay Lý Vinh Sinh siết chặt thành nắm đấm, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
Mat Mạt gọi: "Lý Vinh Sinh, Lý Vinh Sinh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận