Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 395. Hoa Trắng Nhỏ 1

Chương 395. Hoa Trắng Nhỏ 1Chương 395. Hoa Trắng Nhỏ 1
Hoa Trắng Nhỏ 1
Tê Hồng gấp chăn lại: "Cô ta ở bên nhà ngoại không thể ở được, chỉ có thể ảm đạm mà về thôi. À đúng rồi, cô ta về còn dẫn theo một cô em họ nữa."
Mạt Mạt hỏi: "Vậy Tôn Nhụy đâu? Nhà cô ta có đủ chỗ để ở không?"
Mạt Mạt vừa nhắc tới Tôn Nhụy, vẻ mặt Tê Hồng có chút kỳ quái. Cô ấy đặt chăn lên, ngồi trên ghế nói: "Hai ngày nay cô không ở đây nên không biết, xảy ra rất nhiều chuyện đấy, nhất là nhà của Cảnh Lượng, một ít thể diện cuối cùng còn sót lại cũng mất sạch rồi."
Mạt Mạt tò mò hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Tề Hồng: "Tôn Nhụy được vào đoàn văn công, là do Cảnh Lượng giúp đỡ. Đó vốn là chuyện vui, nhưng cùng ngày hôm đó Ngô Giai Giai liền đánh Tôn Nhụy, đuổi Tôn Nhụy ra khỏi nhà, còn tuyên bố gặp một lần đánh một lần. Trong khu nhà đều nói là Ngô Giai Giai đã chịu hết nổi Tôn Nhụy rồi, nhưng mà tôi cho rằng trong này còn có điều mờ ám."
Mạt Mạt nghĩ đến một loại khả năng, nhỏ giọng nói: "Liệu không phải là vì Cảnh Lượng đấy chứ?"
Tê Hồng khen ngợi Mạt Mạt: "Tôi cũng đoán như vậy. Cảnh Lượng vốn mê gái, mà ngoại hình Tôn Nhụy cũng không tệ, nhất là trong khoảng thời gian này được nuôi dưỡng tốt nên ngoại hình cũng khá hơn. Nếu không phải vì nhân phẩm quá xau thì cũng rất hấp dẫn người đấy. Nhất định là Cảnh Lượng để mắt tới, bị Ngô Giai Giai phát hiện nên mới có thể nổi giận như vậy."
Mat Mat cũng đồng ý với phán đoán của Tê Hồng. Cô vẫn biết, ngoại trừ người thân ra thì không có người nào là vô duyên vô cớ tốt với người khác cả.
Tề Hồng: "Nhưng mà Ngô Giai Giai và Tôn Nhụy là chị em họ đấy, xem ra lòng dạ Cảnh Lượng cũng ghê gớm."
Mạt Mạt xem như được mở mang kiến thức, lại có cả kẻ bại hoại như vậy. Nhưng mà quả trứng không nứt làm sao ruồi lại đến bâu, không có gì là vô duyên vô cớ cả, Tôn Nhụy vì được vào đoàn văn công mà cũng bỏ công bỏ sức đấy.
Lần này Tôn Nhụy mất mặt, nhất định sẽ hận Ngô Giai Giai. Sau này Ngô Giai Giai khổ rồi.
Mạt Mạt hỏi: "Cảnh Tinh Tinh trở về không đi tìm ông ngoại tôi đấy chứ?"
Te Hồng biu môi: "Da mặt cô ta sắp dày bằng tường thành, đương nhiên sẽ đi tìm rồi, còn dẫn theo cô em họ của cô ta nữa. Quên nói, cô em họ của cô ta cũng là một người lợi hại, dáng vẻ gầy gò yếu đuối, dáng dấp cũng nhỏ nhắn xinh xắn, giống như hình mẫu bông hoa trắng nhỏ mà cô hay nhắc tới đấy. Cô phải cẩn thận với bông hoa trắng này, tôi đã lĩnh giáo rồi."
Mạt Mạt nghe Tề Hồng nhắc tới người này có vẻ nghiến răng nghiến lợi: "Sao mà cô lĩnh giáo được?" Te Hồng cười nhạo: "Bởi vì bông hoa trang nhỏ lòng cao hơn trời kia để ý Triệu Hiên chứ sao. Nói thật, tôi còn muốn cảm tạ cô ta nữa, nếu không phải nhờ có cô ta thì tôi còn không nhận rõ tình cảm của mình đâu."
"Gô em họ của Cảnh Tinh Tinh lớn chưa?"
Tề Hồng: "Hình như là cũng sàn sàn với tuổi cô, hôm nay tôi tới nhắc nhở cô một chút, sau này nếu như cô gặp cô ta thì phải cẩn thận một chút, đừng để dáng vẻ giả vờ thiện lương của cô ta đánh lừa."
Mạt Mạt: "Tôi cũng không dễ bị lừa gạt vậy đâu, tôi cũng có hỏa nhãn kim tỉnh đấy."
"Vậy thì tôi yên tâm rồi, tôi về trước đây."
"ừ"
Tề Hồng đi rồi, Mạt Mạt mang theo một con gà rừng cùng với một con thỏ khô đi tới chỗ ông ngoại, còn chưa kịp vào nhà thì trong phòng đã truyền ra tiếng cười khanh khách của đứa nhỏ. Mạt Mạt đẩy cửa bước vào trong: "Từ xa em đã nghe thấy tiếng thằng nhóc này cười rồi, đến đây nói cho cô nghe, cháu cười cái gì thế?"
Triệu Tuệ ôm đứa nhỏ: "Nó còn chưa biết nói đâu, làm sao mà nói cho em biết được?"
Mạt Mạt đặt thỏ xuống, hôn thằng nhóc kia một cái: "Tại sao trong phòng khách chỉ có một mình chị thế?"
Triệu Tuệ chỉ lầu trên: "Ông ngoại với Thanh Bách đang ở trong thư phòng ở trên lầu." Mat Mạt ngôi xuống: "Anh cả ve khi nào thế?”
"Sáng nay mới vê. Lúc đầu chị còn định dọa anh em nữa, nhưng mà anh ấy vừa mới về liền gặp được ông ngoại, thế là kế hoạch của chị bể hết rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận