Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 678. Xuất ngũ 2

Chương 678. Xuất ngũ 2Chương 678. Xuất ngũ 2
Xuất ngũ 2
Mạt Mạt về nhà, thấy thời gian vẫn còn sớm, trong nhà có không ít rau nên cô băm nhuyễn một ít, buổi trưa Mạt Mạt gói sủi cảo, mãi đến khi cho sủi cảo vào nồi nấu thì hai đứa nhỏ mới trở về.
Tùng Nhân cởi áo khoác cho An An, An An chạy đến bên cạnh mẹ, cái miệng nhỏ nhắn liến thoắng không ngừng: "Mẹ ơi, mợ mập lắm, mợ mập hơn trước rất nhiều, hơn nữa còn ăn khỏe nữa, mợ nói, bây giờ mợ phải ăn phần của hai người, mẹ..."
Tùng Nhân nhìn thấy em trai mở miệng liền trốn, Tùng Nhân ngồi ở phòng khách đọc sách hoạt hình, lỗ tai giật giật. Người mà thằng bé bội phục nhất chính là mẹ mình, thế mà mẹ có thể kiên nhẫn nghe An An lảm nhảm, còn có thể bồi theo nữa, tình mẫu tử thật là vĩ đại.
Mạt Mạt múc sủi cảo ra, Tùng Nhân tới giúp bưng mâm, An An phụ trách lột tỏi, Trang Triều Dương trở về, đi phía sau chính là Khởi Hàng.
Khởi Hàng càng lớn bộ dáng càng thêm lưu manh, hoàn toàn không giống người làm lính một chút nào mà chỉ giống mấy tên vô lại hơn, Khởi Hàng ôm An An: "Nhóc con, có nhớ anh không?"
An An ôm cổ Khởi Hàng: "Anh Khởi Hàng, anh phải nên kết hôn rồi, không nên để cho mẹ anh phải lo lắng nữa. Bây giờ em chơi với bạn mà lỡ nhắc đến tên anh là bạn em không thèm chơi với em nữa, anh à."
Sắc mặt Khởi Hàng cứng ngắc, vội vàng giao An An lại cho cậu mình. An An ôm cổ cha, tố cáo: "Cha, anh Khởi Hàng không nghe lời An An. An An là vì tốt cho anh họ mà..."
Trang Triều Dương trừng mắt nhìn Khởi Hàng, Khởi Hàng lập tức ngoan ngoãn ngồi trên ghế: "An An, em nói đi, anh nghe đây."
An An thở dài: "Nhất định là anh Khởi Hàng nghe nhưng không để tâm, An An không nói nữa."
Khởi Hàng thở ra một hơi, không nói càng tốt!
An An nói tiếp: "Đợi lát nữa không còn ai, em sẽ nói riêng với anh."
Khởi Hàng: "..."
Mạt Mạt phì cười thành tiếng: "Được rồi, mọi người đến ăn sủi cảo đi."
Ăn sủi cảo xong, Trang Triều Dương nói với Khởi Hàng: "Ý của cha cháu là muốn cháu trở về thủ đô, đến lúc đó cháu đi vê với cậu luôn."
Khởi Hàng tức muốn chết: "Cậu út, cháu đã nhập ngũ tám năm rồi, vốn định năm sau sẽ xuất ngũ. Bây giờ mà lại điều về để cha cháu nhìn chằm chằm đó, làm sao cháu xuất ngũ được chứ?"
Mạt Mạt không nói nên lời, đã nhiều năm như vậy rồi mà Khởi Hàng vẫn chỉ nhớ đến chuyện xuất ngũ.
Gân xanh trên trán Trang Triều Dương nổi lên: "Cháu nhập ngũ nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không muốn báo đáp cho quốc gia, chỉ muôn xuất ngũ là sao?"
Khởi Hàng bĩu môi: "Bây giờ là thời đại nào rồi chứ? Đã là thập niên 70, sắp bước vào thập niên 80 rồi, cậu út, không phải chỉ có làm lính là có thể báo đáp được quốc gia đâu. Cậu nghĩ đi, thời buổi này trăm phế chờ hưng, cháu làm gì mà không thể cống hiến được?"
Mạt Mạt kinh ngạc nhìn Khởi Hàng, thằng nhóc này mẫn cảm với sự phát triển và thay đổi của xã hội như vậy sao?
Trang Triều Dương trừng mắt nhìn Khởi Hàng: "Cháu muốn làm gì hả?"
Trong lòng Khởi Hàng đã sớm có ý tưởng: "Cậu út, mấy năm nay kinh tế phát triển chậm chạp, tương lai kinh tế nhất định sẽ phát triển thật mạnh mẽ. Cháu và Thanh Nghĩa đã suy nghĩ kỹ rồi, bọn cháu sẽ học tập trước, chờ đến khi nào không còn hạn chế mua bán nữa thì bọn cháu sẽ tính toán làm ăn."
Trang Triều Dương im lặng một lát, anh không tin Khởi Hàng có thể nói ra những lời như vậy được: "Hai đứa là nghe ai nói?"
Khởi Hàng gãi đầu: "Cái này, ở chỗ Thanh Nghĩa hai năm trước có một giáo sư kinh tế bị chuyển xuống, cháu đến thăm Thanh Nghĩa có nghe giáo sư nói."
Khởi Hàng là người không an phận với tình trạng hiện nay mà trong đầu luôn tràn ngập ảo tưởng về tương lai. Cậu cho rằng tương lai không biết trước mới có tính khiêu chiến, cậu thích tự sáng tạo ra cuộc sống phong phú bằng chính đôi tay mình. Khi nói đến chỗ thú vị, cậu không do dự bán đứng Thanh Nghĩa: "Mợ út, nhất định là mợ không biết mấy năm nay Thanh Nghĩa đã học được bản lĩnh gì đâu. Cháu nói cho mợ biết, thằng nhóc Thanh Nghĩa này lợi hại lắm, lại lén lút học được tay nghề này."
Mạt Mạt híp mắt: "Rốt cuộc thì Thanh Nghĩa học được cái quỷ gì thế?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận