Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 546. Ai? 2

Chương 546. Ai? 2Chương 546. Ai? 2
Mạt Mạt: "Tôi nghe thấy Tiểu Lưu vừa kêu gọi, buổi chiều tổ chức thoát nước."
"Không thoát nước không được, nếu như còn không thoát nước thì nước vào đến toà nhà mất."
Mạt Mạt: "Buổi chiều đưa Đại Hải đến đây, tôi trông giúp cô."
"Tôi đang muốn nói với cô chuyện này đây."
Mưa to liên tiếp hai ngày trời mới tạnh, đại viện đào không ít cống rãnh, mới không tạo thành diện tích nước đọng lớn.
Mà thôn làng xung quanh quân đồn, bởi vì tu bổ đập lớn kịp thời, cũng không bị nước lũ đánh sâu vào.
Nhưng những nơi khác lại không may mắn như vậy, đám người Trang Triều Dương nhận được mệnh lệnh, đến cứu viện cho những nơi có tình hình thiên tai nghiêm trọng.
Thiên tai lần này là tính cả nước, lương thực bị lũ cuốn đi, mới gieo hạt còn bị ngâm trong nước, năm nay sản lượng lương thực nhất định giảm.
Trời tạnh rồi, Tiểu Lưu kêu gọi mọi người quyên góp lương thực.
Lúc Triệu Đại Mỹ đến, Mạt Mạt đã chuẩn bị một túi lương thực có 30 cân.
Triệu Đại Mỹ thấy vậy: "Như này thì nhiều quá." Mat Mạt: "Mọi người deu biết tôi vê Dương Thành hai tháng, trong nhà nhất định còn lương thực, nếu như tôi không quyên góp nhiều một chút, nhất định sẽ có người nói sau lưng, nếu như truyền ra là có vấn đề giác ngộ thì không hay."
Triệu Đại Mỹ gật đầu: "Vẫn là cô nghĩ chu đáo, chờ lát nữa tôi cầm xuống dưới."
"Được, cảm on cô."
"Khách khí cái gì chứ, cô nói xem tôi vừa tới đã đụng phải chuyện này, năm nay thật khổ sở."
Mạt Mạt nói: "Qua năm nay nhất định sẽ tốt."
Triệu Đại Mỹ cười: "Mượn lời nói may mắn của cô, tôi giúp cô xách xuống dưới lầu, tôi về trước nhé."
"Ừm."
Người giác ngộ ở đại viện cũng rất cao, trong nhà đang khó khăn cũng sẽ gạt ra mấy cân lương thực trợ giúp khu bị thiên tai.
Lũ lớn vô tình, con người có tình, thiên tai trước mắt trên dưới một lòng, diễn ra một tháng, cuối cùng lũ lớn cũng rút rồi, nhân dân đoàn kết chưa từng có, khẩn cấp cứu giúp nhà cửa trong đất.
Phương Nam thì khá hơn một chút, nhưng lương thực trồng được chỉ còn trơ lại hai gốc rạ, phương Bắc đã đến tháng bảy, không trồng được ngô nữa, đổi thành trông khoai lang năng suất cao chờ thu hoạch, hy vọng có thể bù vào tổn thất.
Một tháng không gặp Trang Triều Dương, Mạt Mạt đi xung quanh Trang Triều Dương hai vòng: "Sao anh đen như thể này?”
Trang Triều Dương bế Tùng Nhân: "Anh như này là còn nhẹ đấy, em còn chưa thấy Triệu Hiên đâu."
Tùng Nhân nháy mắt, tay nhỏ đánh vào mặt Trang Triều Dương, anh đè tay Tùng Nhân lại: "Thằng nhóc thối, không quen cha nữa rồi hả?"
Mạt Mạt đón lấy con trai, giục Trang Triều Dương: "Anh nhanh đi tắm rửa đi, nó chê anh hôi quá đó."
Trang Triều Dương ngửi ngửi, lông mày nhíu chặt, thối chết rồi, Trang Triều Dương tắm một tiếng mới ra ngoài, bây giờ bế Tùng Nhân, nó chỉ a a chứ không đẩy anh ra nữa.
Trang Triều Dương rời khỏi một tháng, ngày nào cũng nhớ vợ, nhớ con trai, yêu thương muốn hôn con trai, Tùng Nhân lại a a gào lên, lắc đầu không ngừng.
Mạt Mạt cười: "Đứa nhỏ này như kiểu thành tinh vậy, không cho người khác chạm vào đầu, hôn cũng không được."
Trang Triều Dương không tin ma quỷ: "Hôm nay cha nhất định phải hôn được."
Miệng Trang Triều Dương vừa chạm vào mặt Tùng Nhân, nó oa lên một tiếng, khóc rồi, lúc này cũng không giống trước kia chỉ gào khan, thật sự có nước mắt rồi, khóc đến mức lông mày cũng đỏ lên, Trang Triều Dương a a dỗ dành, Tùng Nhân nhìn Trang Triều Dương thì khóc miệng méo xẹo.
Mạt Mạt thương chết rồi, trừng mắt với Trang Triêu Dương: "Đã bảo là không cho hôn rôi, anh lại cứ hôn."
"Anh sai rồi, lần sau nhất định sẽ không thế nữa."
Tùng Nhân cuộn tròn trong lòng mẹ, ô ô một lúc rồi ngừng khóc, Trang Triều Dương đưa ta muốn bế, Tùng Nhân lại nghiêng đầu sang chỗ khác.
Trang Triều Dương: "..."
Anh cảm giác, đứa nhỏ nhà anh thông minh hơn so với những đứa bé khác, đây đúng là thù dai mà. Đúng không, đúng không!
Bạn cần đăng nhập để bình luận