Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 652. Mất Mặt 2

Chương 652. Mất Mặt 2Chương 652. Mất Mặt 2
Ngày hôm sau, Trang Triều Dương còn chưa đợi con trai ngủ dậy, ăn quáng ăn quàng bữa sáng rồi chạy mất, để Mạt Mạt và Tùng Nhân ở nhà một mình, Tùng Nhân dậy tự mặc quần áo, vừa mặc vừa nói,"Cha chạy rồi, mẹ ơi, mẹ sẽ không chạy chứ!"
Chân đang xỏ giày của Mat Mạt cứng đờ,".. Không đâu.”
Tùng Nhân mặc quần áo xong, híp mắt nói,"Mẹ ơi, con không hỏi nữa."
Mạt Mạt thở phào một cái, cuối cùng không hỏi nữa rồi, giờ trong đầu cô toàn là câu hỏi của Tùng Nhân.
Anh em Vân Kiến ăn xong bữa sáng, bắt đầu học bài, Tùng Nhân cũng ngoan ngoãn ngồi, Mạt Mạt dọn dẹp nhà cửa, cộc cộc có người tới gõ cửa.
Mạt Mạt đi mở cửa, Hứa Noãn Tâm đứng trước cửa, hai tay xách đầy đổ, trong túi có táo và đồ hộp, túi đa bò bên tay còn lại, nhìn hình dạng thì có vẻ là lạp xưởng, xem ra nhà họ Hứa chịu chi ghê.
Hứa Noãn Tâm cười,"Em tới biếu quà Trung Thu."
Mạt Mạt lùi lại, chuyện của cậu giao cho Vân Kiến là hay nhất, cô tin Vân Kiến có khả năng xử lý tốt,"Vân Kiến."
Vân Kiến đặt sách xuống rồi đi tới trước cửa, ngăn Hứa Noãn Tâm,"Tôi nói lại lần cuối cùng, chúng ta không có bất cứ quan hệ gì, về đi!" Hứa Noãn Tâm cắn môi,'Vân Kiến, dì không có ý øì khác, giờ dì chỉ muốn đối xử tốt với anh em cháu, đây là những thứ nhà họ Hứa nợ chị Khả Khả."
Hứa Noãn Tâm không nhắc tới Hứa Khả thì Vân Kiến không đến mức tức giận như vậy, giờ sầm mặt lại "Đừng có lấy danh nghĩa bù đắp mẹ tôi mà tiếp cận cha tôi, tôi nói cho dì biết, cha tôi sẽ không tái hôn, dì đừng có hòng làm mẹ kế của tôi."
Hứa Noãn Tâm trợn tròn mắt nhìn Vân Kiến, không chỉ một lần Vân Kiến nói lời lạnh lùng với cô ta, cô ta cũng đã quen rồi, Hứa Noãn Tâm vẫn tươi cười,'Dì biết cháu hiểu lâm dì, không sao, cháu còn nhỏ chưa hiểu chuyện."
Khuôn mặt của Hứa Noãn Tâm thể hiện thế giới của người lớn cháu không hiểu được, khiến Vân Kiến buồn nôn, Vân Kiến ram một tiếng đóng cửa lại.
Lần này Hứa Noãn Tâm không cười nữa, khuôn mặt thay đổi, cúi đầu nhìn đống đồ trong tay, đang muốn đặt ở cửa thì cửa bên cạnh mở ra, Hứa Noãn Tâm xoay người, ngẩng đầu rời đi.
La Tiểu Quyên mở cửa, nhìn nhà Mạt Mạt một cái rồi cúi đầu sờ cái bụng bằng phẳng, đến Mạt Mạt cũng bầu đứa thứ hai rồi, nhưng cô ta kết hôn sớm hơn Liên Mạt Mạt, bụng cô ta mãi vẫn chưa có động tĩnh gì, mẹ chồng vốn đã vì nhà mẹ đẻ mà không hài lòng cô ta, giờ càng không hài lòng hơn, lần này về, lời trong lời ngoài nói nọ nói kia, nếu không phải ly hôn ảnh hưởng tới tiền đồ của Á Kiệt, cô ta sớm đã bị bỏ từ lâu. Buổi toi lúc Miêu Niệm về nhà, tay xách đô, Van Kiến nhìn thấy thì mặt sầm xuống, hừ một tiếng, không thèm để ý đến cha.
Miêu Niệm ngây ra, sao con trai lại không thèm để ý đến ông rồi?
Mạt Mạt nhìn cái túi trông quen quen, đấy không phải là đồ Hứa Noãn Tâm biếu sao?"Cậu, cái túi kia của cậu ở đâu ra vậy?"
Miêu Niệm nói: "Cậu còn định hỏi cháu đây, sao lại nhờ người mua đồ giao tới chỗ cậu chứ?"
Tai của Vân Kiến động đậy, tức chết mất thôi, Miêu Niệm thấy cái túi trong tay có vấn đề, Vân Kiến kể hết chuyện Hứa Noãn Tâm tới biếu đồ, Miêu Niệm nhìn cái túi trong tay, giống như chạm phải dịch bệnh, quẳng ngay đi, cũng chẳng thèm để ý tới cái túi dưới đất, vào nhà vệ sinh rửa tay bốn lần.
Vân Kiến đứng ở cửa nhà vệ sinh, còn vui vẻ gật đầu.
Mat Mạt,..."
Miêu Niệm ra ngoài, đi găng tay cầm cái túi,'Đợi cha một lát, cha sẽ vê ăn cơm ngay."
Vân Kiến đi giày,'Cha đợi con nữa, con cũng đi với cha."
Mạt Mạt nhìn hai cha con đã xuống lầu, lẳng lặng đóng cửa lại, lần này Hứa Noãn Tâm bị be mặt rồi, mất hết cả thể diện.
Mạt Mạt quay đầu nhìn Trang Triêu Dương, Trang Triều Dương đang cùng Tùng Nhân trừng mắt nhìn nhau, Mat Mat ngôi xuống bên cạnh, Trang Triêu Dương bế Tùng Nhân "Ngày mai chị cả tới ăn Tết Trung Thu với nhà mình."
Bạn cần đăng nhập để bình luận