Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 351. Ảo giác 1

Chương 351. Ảo giác 1Chương 351. Ảo giác 1
Mạt Mạt cho rằng Ngô Mẫn không thắng được cô, nhưng đối phó với Ngô Giai Giai vẫn dễ. Ngô Giai Giai đang nín nhịn trong lòng, nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng, trừ khi Ngô Giai Giai không muốn sống nữa.
Bữa tối Mạt Mạt ăn một chiếc bánh bao hấp, Trang Triều Dương thấy Mạt Mạt ăn nhiều nên rất vui và tin rằng Mat Mạt không sao nữa.
Ban đêm Trang Triều Dương rất ngoan ngoãn, chỉ ôm Mạt Mạt ngủ.
Mạt Mạt vừa chui vào chăn thì mắt nặng trĩu, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi. Trang Triều Dương nhìn Mạt Mạt, cô gái này thật sự rất mệt, xem ra phải tĩnh dưỡng một khoảng thời gian.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chưa gì đã đến cuối tháng tám, nấm của Mạt Mạt đã được sấy khô, cô gói hai phần nấm khô, hạt thông và quả phỉ, một phần cho cha mẹ cô và một phần cho nhà họ Khâu. Mạt Mạt vẫn nhớ bà Khâu thích ăn thỏ khô nên cố tình lấy hai con ở trong không gian ra, về phần cha mẹ thì Mạt Mạt không dám lấy. Cô sợ quay về nói với Trang Triều Dương sẽ bị lộ tẩy nên cô đã nghĩ lại và gói số tôm cá khô còn sót lại ở nhà.
Ngày 1 tháng 9, lần đầu tiên Mạt Mạt nhận lương thực, tại điểm nhận lương thực trong khu tập thể, Mạt Mạt và Tề Hồng đã hẹn trước nên hai người cùng đi. Trước khi Trang Triêu Dương kết hôn thì lương thực sẽ đưa thẳng đến nhà ăn, bây giờ Trang Triều Dương đã kết hôn, vấn đề lương thực đã được chuyển giao.
Mạt Mạt và Tề Hồng đều sẽ nhận phần ăn của hai người nên khối lượng khá nặng.
Lương thực của Trang Triều Dương được chia theo mức cao nhất, mười chín cân rưỡi ngũ cốc. Của Mạt Mạt là mười lăm cân rưỡi, tỷ lệ trong quân đội là 8:1, tám mươi phần trăm là bột ngô, mười phần trăm là ngũ cốc phụ, mười phần trăm còn lại là ngũ cốc tinh chế.
Ngũ cốc phụ của tháng này bao gồm đậu nành và đậu đỏ, đậu nành nhiều hơn tí. Mạt Mạt thích đậu nành nhất, tiết kiệm đủ có thể làm đậu phụ.
Mạt Mạt giúp Tề Hồng đem lương thực về nhà cô ấy trước, sau đó Tề Hồng giúp cô.
Mạt Mạt và Tề Hồng lại quay lại xếp hàng, Ngô Giai Giai đang ở phía trước. Ngô Giai Giai quàng khăn che mặt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một số vết xước trên mặt, đó là do móng tay cào.
Mạt Mạt chỉ nhìn thôi đã cảm thấy đau, trận đánh nhau khốc liệt đến mức nào chứ?
Khi Ngô Giai Giai nhìn thấy Mạt Mạt bèn vội vàng cúi đầu, sợ Mạt Mạt nói thêm gì đó cô ta sẽ thực sự mất mặt.
Mat Mat thu hồi ánh mắt và lặng lẽ xếp hàng, chẳng mấy chốc sau lưng Mạt Mạt có người tới, giọng nói rất quen thuộc vang lên, là Tôn Tiểu Mi. Bên cạnh Tôn Tiểu Mi là một người phụ nữ lớn tuổi, có lẽ là mẹ của cô ta, đang ở sau lưng dạy dỗ cô ta: "Con đã nghỉ việc rồi, cứ ầm ï thì có thể làm gì chứ? Không cần sống nữa à, con nên nghe lời, bây giỜ có con rồi, con ngoan ngoãn ở lại chỗ này đi. Lát nữa mẹ giúp con đi nhận lương thực, sau đó mẹ sẽ trở về."
Giọng điệu của Tôn Tiểu Mi rất không cam lòng: "Con biết rồi."
Mạt Mạt không ngạc nhiên khi Tôn Tiểu Mi sẽ từ chức, chủ nghĩa đàn ông của Hứa Thành quá mạnh, trừ khi Tôn Tiểu Mi ly hôn, nếu không sẽ không cứng rắn thắng được Hứa Thành.
Vì Mat Mạt bị Tê Hồng chặn nên vừa rồi Tôn Tiểu Mi không nhìn thấy, khi Mạt Mạt quay lại, Tôn Tiểu Mi đã nhìn thấy cô, cô ta kéo mẹ mình và ra hiệu đừng nói nữa.
Mẹ Tôn thở dài, không nói nữa, bà ta thực sự rất lo lắng cho con gái, ngay từ đầu bà ta đã không ưng Hứa Thành, nhưng cô con gái cứ khăng khăng một mực, mới cưới được vài ngày đã cãi vã đòi ra ở riêng.
Sau khi Ngô Giai Giai nhận được khẩu phần ăn thì đến lượt Mạt Mạt, may mà Mạt Mạt chỉ có hai túi lương thực, nhiều người vợ quân nhân có mấy túi liền, phải đi tới đi lui nhiều lần. Hết cách rồi, đàn ông bận rộn, những người vợ quân nhân chỉ có thể coi mình là đàn ông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận