Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1714. -

Chương 1714. -Chương 1714. -
Hai người đang trò chuyện, đột nhiên chị dâu Vương nói: "Khoảng thời gian trước chị mới nhìn thấy em trên tin tức đó! Mạt Mạt, kiếp trước em nhất định là nhà từ thiện."
Mat Mạt nói: "..."
Những lời này cô đã được nghe rất nhiều, đến mức cô cũng tin rằng, nói không chừng kiếp trước cô thật sự là nhà từ thiện, cho nên kiếp này mới có thể trùng sinh, cũng giống như Hướng Tịch vậy, điều duy nhất khác với Hướng Tịch chính là cô có tình cảm ký ức của kiếp trước, còn Hướng Tịch không có.
Kiếp này Mạt Mạt không mong trùng sinh nữa, cô cầu nhân duyên, cầu mối lương duyên đời đời kiếp kiếp với Trang Trieu Dương, cầu cha mẹ sống lâu trăm tuổi, cầu con cái hạnh phúc bình an, cầu gia đình cả đời này thuận buồm xuôi gió.
Mạt Mạt cảm thấy cô làm từ thiện là quá đúng, kiếp này nhất định phải làm nhiều việc thực tế, làm việc thiện nhiều hơn.
Mạt Mạt và chị dâu Vương đã trò chuyện rất nhiều, mới chợt nhớ ra hỏi: "Tùng Nhân đâu? Mấy đứa con của em đâu?"
"Tùng Nhân vào bộ đội rồi, An An đã đến trường y dược học đại học, em đã nhận một cô con gái nuôi, bây giờ đang học piano ở nước ngoài, còn có đứa con trai út, vẫn đang học tiểu học." Chị dâu Vương không bất ngờ khi Tùng Nhân vào bộ đội, ông chồng ở nhà chị ấy cũng hy vọng con trai đi, nhưng đứa con trai út không có thi lên đại học, nhưng trung học đã học xong, đã vào bộ đội rồi.
Còn An An, đứa bé này từ nhỏ đã mềm lòng, là một đứa trẻ tốt, từ nhỏ đã muốn làm bác sỹ cứu người nên không bất ngờ lắm.
Điều duy nhất khiến chị dâu Vương nhớ chính là: "Con gái nuôi?”
Mạt Mạt gật đầu: "Em không có con gái, đúng lúc là con mồ côi của liệt sĩ nên em đã giữ bên cạnh nuôi, là một cô gái rất hiểu chuyện."
Chị dâu Vương càng cảm thấy Mạt Mạt lương thiện hơn, không phải con ruột cũng đưa ra nước ngoài học tập.
"Em đúng là một người có lòng tốt."
Mạt Mạt cười cười, nhìn đồng hồ một cái, đã đến giờ trưa rồi, chị dâu Vương không để Mat Mat đi, buổi trưa hai người đã đến một tiệm cơm nhỏ ăn cơm.
Món ăn toàn heo chính thống của Đông Bắc, Mạt Mạt cười nói: "Nhiều năm rồi cũng chưa ăn qua."
Chị dâu Vương nói: "Chị biết ngay là em muốn ăn, ăn nhiều chút, trước đây nghèo khổ cả năm không ăn nổi thịt, hầm cải chua bún sợi cũng không đúng vị, bây giờ đã khác, lúc nào cũng có thể ăn được thịt, cuộc sống tốt rồi!"
Chị dâu Vương lớn tuổi hơn Mạt Mạt, lúc trải qua giai đoạn khó khăn nhất, thật ra Mat Mat cũng đã trải qua, nhưng sau khi trùng sinh trở lại cũng không còn nhiều cảm xúc như vậy nữa.
Ăn cơm xong, Mạt Mạt xách theo một túi cải ngâm đi về, buổi tối Liên Quốc Trung không có về nhà.
Thanh Nghĩa nói: "Hợp đồng bên này của em đã ký xong rồi, chị, ngày mai chúng ta cũng về quê xem thử."
Mạt Mạt mắt sáng rỡ lên: "Được."
Sáng hôm sau lại có tuyết rơi, Mạt Mạt ra khỏi nhà đã giữ chặt quần áo: "Hôm nay tuyết rơi hơi dày"
Thanh Nghĩa gật đầu: "Đúng vậy, em nghe đài dự báo có tuyết lớn!"
"Nhiều năm rồi chị không có thấy tuyết dày như vậy, khiến chị nhớ đến năm vừa mới kết hơn, tuyết rơi rất dày!"
"Tuyết rơi báo hiệu năm bội thu, lượng tuyết này không sao đâu."
"Ừ"
Mạt Mạt ngồi trong xe, lau lau cửa sổ nhìn ra bên ngoài, khắp nơi đều là làn tuyết trắng xóa, đây chính là phong cảnh của Bắc Quốc.
Le ra nhà cũ cũng cách thành phố khá gần, mới ngồi một lúc xe đã đến nơi, thôn so với ký ức của cô đã tốt hơn, Mạt Mạt hướng ánh mắt nhìn về dãy nhà thẳng tắp, đây chính là địa bàn của Thanh Nghĩa. Lúc Mat Mat đến thì Liên Quốc Trung đang tách quả óc chó cho Thất Cân ăn!
Liên Quốc Trung chuyền cho Mạt Mạt: "Mới xào ra đó, ăn thử đi."
Mạt Mạt đón lấy: "Nơi này thật là tốt."
Thanh Nghĩa đắc ý nói: "Em mới chuyên gia đến thiết kế đó, tất nhiên là tốt rồi, chị, em dẫn chị đi dạo khắp nơi."
wm
Mat Mat đi vào sâu mới phát hiện bên trong không hề đơn giản, nhà xưởng và nhà kho được chia ra, rất hợp lý, còn có sân phơi, phòng ngủ của nhân viên cũng khá xa, sau đó là nhà ăn.
Còn có hai con đường núi mới sửa sang, là con đường đi lên núi, nhìn cây hạt de bị tuyết phủ khắp núi, đây chính là thành quả công sức nhiều năm của Thanh Nghĩa.
Thanh Nghĩa giới thiệu: "Đây vẫn chưa phải là lúc bận rộn nhất, bận nhất là mùa hè và mùa thu, đây chỉ là một góc của nhà xưởng, còn có rất nhiều ở các thôn khác."
Mạt Mạt nói: "Chị thấy những thôn gần đây đều phải dựa vào cuộc sống chứt"
Thanh Nghĩa gật đầu: "Ừ, những thôn ở xa đều đi ra ngoài kiếm ăn hết, bên này đã có em ở đây."
Mạt Mạt không nói thêm øì nữa, lại đi đến những nơi khác xem.
Mạt Mạt rất muốn đi lên núi xem thử, cô đã nhieu năm roi không đi lên núi, Mat Mạt nhìn lên núi, nghĩ đến những ngọn núi cô phải vượt qua, Mạt Mạt lại không muốn lên núi nữa, cô sống càng lâu thì càng sợ.
Buổi trưa ăn cơm xong, Mạt Mạt dẫn Thất Cân đến ngồi nhà Trang Triều Lộ từng sinh sống, nhà của Trang Triều Lộ vẫn chưa bán, mấy năm trước trong thôn đã xây dựng nhà mới nên cũng xây chung luôn.
Về nhà đã sống ở đây, hôm qua Thất Cân đã đến rồi: "Mẹ, cô thật sự đã sống ở đây sao?"
"Là thật đó, đã sống ở đây mười năm rồi."
Mạt Mạt nghĩ đến những ngày tháng năm xưa nên mỉm cười, mặc dù cuộc sống ngày xưa rất cực khổ, nhưng cũng khiến người ta hoài niệm.
Mạt Mạt ở lại Dương Thành thêm hai ngày, đến bệnh viện thăm những đứa trẻ cần giúp đỡ, sau đó đưa Thất Cân trở về thành phố Z.
Lúc đến có hai vali hành lý, lúc về đã có thêm một cái, đều là một số đặc sản thuần thiên nhiên, nấm đông cô mộc nhĩ gì đó, tất nhiên cũng có vài hộp đồ quý giá, nhân sâm già hoang dã, ba cây, đều là hai năm mươi!
Đây là của Liên Quốc Trung đưa, mấy năm nay Liên Quốc Trung đi vào trong rừng cũng không phải uổng công đâu, những năm qua theo người có kinh nghiệm cũng gặp được vài cây, sau đó lại tốn tiên mua vài cây.
Hai mươi năm không đáng tiền giống loại năm năm, mặc dù mắc hơn một chút, cũng không phải khó tìm, đem bôi bổ là tốt nhất.
Liên Quốc Trung tuổi đã cao rồi, thích nhất là nhân sâm, Mạt Mạt cũng không muốn lấy, cũng do Liên Quốc Trung giấu ở dưới đáy thùng của mình, Mạt Mạt mới nhận.
Mạt Mạt cũng khâm phục cha của mình, không ngờ lại có hai cây năm mươi tuổi, loại năm mươi năm đã không dễ dàng, không đúng, phải nói là rất hiếm có.
Tất nhiên rồi, trong tương lại càng hiếm có hơn nữa, chỉ có thể cầu mong mà thôi.
Mạt Mạt về nhà, chị dâu Tôn vẫn chưa trở về, Mạt Mạt chia cho một vài người có mối quan hệ tốt chút mộc nhĩ nấm đông cô, những thứ này ở thành phố Z đều là đồ tốt, chia quà xong xuôi, Mạt Mạt dạo một chút mới đi về nhà.
Về đến nhà thấy Đại Song ở nhà mới tính ngày, hôm nay là chủ nhật, là ngày nghỉ, Đại Song chủ động chào hỏi Mạt Mạt, cô nở nụ cười gật đầu.
Mạt Mạt bước vào trong sân đã nghe thấy tiếng của Lý Thư, lúc nãy còn thắc mắc tại sao Đại Song lại ở cửa sân, bây giờ đã hiểu rồi, Đại Song đang đợi Lý Thư.
Mạt Mạt quay đầu qua, thấy Đại Song và Lý Thư có cười có nói, mối quan hệ của hai người rất tốt sao?
Lý Thư thấy Mạt Mạt nhìn về phía cô, đôi mắt đột nhiên sáng rỡ lên, vừa định chào hỏi thì Mạt Mạt đã quyết đoán mở cửa ra, nhanh gọn dứt khoát đóng cửa lại.
Khuôn mặt Lý Thư đỏ bừng lên, cô ta giúp Đại Song cũng vì muốn có thể thường xuyên đến đại viện, cũng muốn thể hiện sự tồn tại trước mặt Mạt Mạt, nhưng vừa xuất hiện đã hít khói, khuôn mặt cũng không kiêm chế được nữa.
Đại Song giật giật quần áo của Lý Thư, chớp chớp đôi mắt: "Vào nhà rồi nói."
Lý Thư hít một hơi thật sâu và khôi phục khuôn mặt dịu dàng: "Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận