Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 417. Nói về bà ngoại đi! 1

Chương 417. Nói về bà ngoại đi! 1Chương 417. Nói về bà ngoại đi! 1
Tôn Nhuy nhìn Mộng Nhiễm đầy cảnh giác, trong mắt là sự ghen ghét không cách nào giấu được, ánh mắt không hề kiêng sợ mà đánh giá Mộng Nhiễm, quần áo của Mộng Nhiễm rách nát, nhưng được giặt rất sạch sẽ, trên quần áo có một mùi cỏ thơm.
Nhưng ở trong mắt Tôn Nhuy, Mộng Nhiễm này không khác nào ăn mày, cô ta thật sự không nghĩ tới, một thanh niên trí thức không có chút cảm giác tồn tại nào vậy mà lại có thể vào nhà của Liên Mạt Mạt trước cả cô ta, dựa vào cái gì chứ?
Mộng Nhiễm biết Tôn Nhuy thích Thanh Nghĩa, cô ấy chỉ biết Tôn Nhuy về thành phố rồi, tất cả mọi người đều ao ước, không nghĩ tới còn làm lính? Mộng Nhiễm cũng không sợ Tôn Nhuy một chút nào.
Điểm ấy khiến cho Mạt Mạt rất hài lòng, cô cũng không hy vọng sau này em dâu gặp chuyện sẽ lại sợ hãi, còn phải để cho Thanh Nghĩa giúp thu dọn cục diện rối rắm, lá gan của Mộng Nhiễm có chút nhỏ nhưng mà có thể bồi dưỡng được.
Thanh Nghĩa đen mặt: "Ai bảo cô đến đây, ra ngoài?"
Vẻ mặt Tôn Nhuy lập tức thay đổi, tủi thân nhìn Thanh Nghĩa: "Em thấy anh trở về rồi, vô cùng vui vẻ, đây là bánh ngọt em mua hôm Quốc Khánh, em không nỡ ăn, bèn mang đến cho anh, anh mau nếm thử ải"
Mạt Mạt lui lại một bước, nhìn về phía Mộng Nhiem. Mộng Nhiễm trợn mắt nhìn, nhưng đã khôi phục rất nhanh, cô ấy cắn môi: "Thanh Nghĩa không thể nhận đồ của cô."
Tôn Nhuy trả lời: "Cô dựa vào cái gì mà trả lời thay Thanh Nghĩa?"
Thanh Nghĩa càng đen mặt hơn, lông mày nhíu chặt, kéo Mộng Nhiễm qua: "Tôn Nhuy, đây là vị hôn thê của tôi, về sau cô nói chuyện khách khí một chút, tôi sẽ không lấy đồ của cô, cô đi đi!"
Khuôn mặt Mộng Nhiễm ửng đỏ, khuôn mặt nhỏ hơi đen một chút đã rực rỡ lên không ít, lưng cũng thẳng lên.
Tôn Nhuy tức đỏ mắt, nhìn về phía Mạt Mạt, thấy Mạt Mạt không phản ứng, lời Thanh Nghĩa nói là thật hả? Làm sao có thể, Thanh Nghĩa sao có thể tìm một cô gái như Mộng Nhiễm này: "Cô không xứng."
Mạt Mạt đặt giỏ xuống: "Cô ấy không xứng, vậy ai mới xứng? Cô sao?”
Tôn Nhuy cảm giác như Mạt Mạt đã nhìn thấu cô ta, cô ta khiếp đảm: "Em, em."
Tôn Nhuy em cả nửa ngày, rồi cầm theo bánh ngọt chạy mất.
Mộng Nhiễm ngây ngốc nhìn chị gái của Thanh Nghĩa, chỉ một câu đã giải quyết được Tôn Nhuy?
Thanh Nghĩa đóng cửa lại: "Yên tĩnh rồi, chị, sao cô ta lại lên làm lính rồi?"
Mạt Mạt: "Việc này nói ra rất dài dòng, trong chốc lát sẽ không nói hết được, chị nấu cơm trước." Mộng Nhiễm vội vàng lo lăng đi theo Mat Mat: "Chị Mạt Mạt, em giúp chị."
Mạt Mạt: "Ừm."
Mộng Nhiễm quả thực là một trợ thủ nấu cơm tốt, đồ ăn rất nhanh đã nấu xong, Mạt Mạt nghe thấy tiếng mở cửa, biết Trang Triều Dương trở về rồi.
Khởi Hàng nhìn thấy Thanh Nghĩa, vội vàng kéo Thanh Nghĩa vào phòng: "Mợ út đã biết Mộng Nhiễm cố ý rồi."
Thanh Nghĩa trợn trắng mắt: "Mộng Nhiễm đến đã nói thẳng rồi."
Khởi Hàng vỗ ngực: "Tôi nói cho cậu biết, may mà thẳng thắn, nếu không á, cậu thảm rồi."
Thanh Nghĩa cũng đau lòng: "Còn không phải à, chị tôi bình thường không nổi giận, nổi giận lên thật sự đáng sợ."
Khởi Hàng gật đầu tán thành, quả thực vậy, Khởi Hàng kể lại những chuyện phát sinh trong thời gian này cho Thanh Nghĩa nghe. Thanh Nghĩa há to miệng: "Sao tôi lại cảm giác, chị tôi lợi hại nhỉ?"
Khởi Hàng trầm tư: "Trước kia có lẽ là chưa gặp đối thủ nên chưa phát huy được thực lực."
Thanh Nghĩa cong khoé miệng: "Khả năng thực sự là vậy."
Trang Triều Dương giúp Mạt Mạt bê canh ra, nhìn phòng cho khách đang đóng chặt, gọi to: "Hai đứa mau chạy ra đây ăn cơm."
Mộng Nhiễm sợ Trang Triều Dương, anh rể của Thanh Nghĩa rất nghiêm túc, một nét mặt vui cười cũng không có.
Mạt Mạt ngồi xuống trước, Trang Triều Dương thấy Mat Mat len lén xoa nhẹ eo, thương hết sức: "Về sau cơm trưa để anh nấu."
Mộng Nhiễm có chút mờ mịt, vẻ mặt ôn nhu của người đàn ông này với vừa nãy là cùng một người?
Mạt Mạt nói: "Em không sao, anh quá để ý rồi, mau ăn cơm đi."
Thanh Nghĩa rửa tay đi ra, Mạt Mạt bảo Mộng Nhiễm ngồi cạnh cô, Mộng Nhiễm thận trọng ngồi xuống, Thanh Nghĩa gắp thức ăn cho Mộng Nhiễm, Mạt Mạt nói: "Tự mình gắp thức ăn đi, không cần khách khí."
Mộng Nhiễm gật đầu: "Vâng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận