Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1108. Thái Độ 2

Chương 1108. Thái Độ 2Chương 1108. Thái Độ 2
Mạt Mạt vào lúc Từ Liên xoay người bỏ đi, lên tiếng nói: "Chuyện này còn chưa nói rõ ràng, sao cô đã đi rồi?"
Cơ thể Từ Liên cứng đờ,"Có gì phải nói rõ ràng?"
Mạt Mạt chỉ vào bụng của Trịnh Đình Đình,'Không phải cô nói Đình Đình có thai rồi sao? Chuyện này liên quan đến thanh danh của con gái, cô muốn cứ như vậy mà đi sao?"
Từ Liên,"Ban nãy em đã xin lỗi Đình Đình rồi."
Mat Mat híp mắt,"Nhưng tôi thấy đó không hề là cô xin lỗi, mà lại lấy lui làm tiến, chứng thực thêm chuyện này."
Trán của Từ Liên rỉ đầy mồ hôi, Mat Mat không để Từ Liên có cơ hội tiếp lời, trả lời mấy câu hỏi của cô ta,"Theo như tôi biết, quan hệ của cô và Đình Đình không hề tốt, chuyện riêng tư như vậy Đình Đình sao có thể kể cho cô?"
Từ Liên nghiến răng, lúc này cô ta chỉ có thể tận lực xác thực chuyện này, nếu không thì thanh danh của cô ta mất sạch,"Bọn em sống cùng phòng kí túc, em biết cũng chẳng có gì kì lạ."
Mat Mạt/"Nói như vậy thì người trong phòng kí túc bọn cô đều biết cả?"
Mạt Mạt nói xong thì nhìn mấy cô gái cùng phòng với Trịnh Đình Đình, các cô gái không muốn bị kéo vào chuyện này, vội vàng lắc đầu, sắc mặt Từ Liên bông chốc thay đổi.
Vào lúc này Trịnh Đình Đình đã trở nên bình tĩnh, Mạt Mạt nắm lấy tay Trịnh Đình Đình, cô ấy hiểu ý, tiến lên phía trước hai bước,"Từ Liên, tôi đám đi tới bệnh viện kiểm tra, trả lại sự trong sạch cho tôi, cô dám đi cùng tôi không?”
Từ Liên đương nhiên không dám rồi, tránh khỏi tay Trịnh Đình Đình, vội vàng nói: "Cho dù không có thai, cô dám nói tình cảm của hai người thuần khiết không? Tôi được biết, Miêu Vân Kiến đi cùng cô về nhà."
Hiện giờ Trịnh Đình Đình đã bình tĩnh lại, đứng thẳng lưng "Quan hệ của chúng tôi thuần khiết, từ trước tới nay chưa từng có hành động vượt quá khuôn phép, nếu như tôi nói đối thì chịu bị sét đánh, còn cô, cô dám thề với ông trời không, những lời cô nói đều là thật không?"
Hôm nay trời râm mát, trời khá âm u, nhìn như này có vẻ trời sắp mưa, Từ Liên thấy Trịnh Đình Đình thề, nuốt nước bọt, nhìn lên bầu trời, mây trên trời đang cuồn cuộn, thực sự cực kì đáng sợ.
Mặt mũi Từ Liên trắng bệch, đẩy mọi người ra, xoay người chạy mất.
Từ Liên chạy rồi, ai là ke nói dối mọi người đều đã thấy rõ ràng, đám đông cũng tản đi, Trịnh Đình Đình thở phào một hơi, may mà Từ Liên chạy rồi, nếu không thì còn giằng co một lúc với cô tal
Mạt Mạt vỗ vai Trịnh Đình Đình,"Chúng ta tới nhà ăn ăn cơm đi, giờ này thì đa số mọi người đều đã ăn xong rôi."
Hai má Trịnh Đình Đình lập tức đỏ bừng,"Chị Mạt Mạt, ngại quá, để chị phải ra mặt giúp em."
Mat Mat cười,"Chị bảo vệ em là chuyện nên làm, sau này em không cần phải khách khí với Từ Liên."
Trịnh Đình Đình gật đầu,'Dạ, em biết rồi ạ."
Lúc Mạt Mạt đi tới nhà ăn, nhà ăn đã chẳng còn bao nhiêu người nữa, Mạt Mạt mua cơm rồi tìm một chỗ vắng vẻ, đợi Trịnh Đình Đình mua cơm.
Mạt Mạt thấy Trịnh Đình Đình mua một tô mì sợi nhỏ,"Em chỉ ăn có chút này?"
Trịnh Đình Đình cúi đầu,"Em gần đây chẳng có khẩu vị gì."
Mạt Mạt nhíu mày, đứng dậy, cô lại mua thêm một phần mì nữa đặt trước mặt Trịnh Đình Đình,"Không có khẩu vị cũng phải ăn cơm, em nhìn em xem, gầy đi mấy vòng rồi, đừng đợi Vân Kiến xuất hiện nữa, nó lại ốm rồi."
Trịnh Đình Đình hít mũi,"Nhưng em ăn không nổi, em lo cho Vân Kiến, không biết sức khỏe của Vân Kiến thế nào rồi, em không gặp được Vân Kiến."
Mat Mạt đưa khăn giấy cho Trịnh Đình Đình,'Em yên tâm đi, sức khỏe của Vân Kiến đã khỏe lại rồi, hiện giờ đang ở nhà, vì thế em phải chăm sóc cho mình thật tốt, đừng để Vân Kiến lo lắng."
Trịnh Đình Đình không khóc nữa,'Vân Kiến thực sự đã không sao rồi ạ?"
Mạt Mạt gật đầu,"Không sao rồi, chị đã gọi điện thoại cho Vân Kiến rôi, không nói ve Vân Kien nữa, hiện giờ thái độ của các anh trai em như thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận