Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 259. Bị di day 1

Chương 259. Bị di day 1Chương 259. Bị di day 1
Bị đi đày 1
Mạt Mạt nhìn dáng người và tuổi tác thấy rất giống chủ nhiệm Hướng, hơn nữa người có thể đến nhà Trang Triều Dương cũng chỉ có chủ nhiệm Hướng mà thôi, xem ra ông ta đã được thả ra rồi.
Mạt Mạt lấy chìa khoá ra mở cổng, trên lớp đất trước cổng còn có mấy dòng chữ chưa lau đi. Mạt Mạt ngồi xổm xuống nhìn xem thử: "Còn sống!"
Hẳn là chủ nhiệm Hướng đang viết ra suy nghĩ của mình, nhìn nét chữ đè mạnh như vậy, có thể thấy được chủ nhiệm Hướng vẫn đang có dục vọng được sống sót. Mạt Mạt đứng thẳng người dậy, xem ra cái để cho chủ nhiệm Hướng dựa vào đó mà sống tiếp chính là nỗi hận Ngô Mẫn!
Về phần tại sao chủ nhiệm Hướng lại tới nơi này, Mạt Mạt phỏng đoán có hai lý do, thứ nhất là không có chỗ để đi, thứ hai có thể là vì hối hận.
Mạt Mạt không muốn suy nghĩ nữa, cô đẩy cửa bước vào trong sân. Thứ đầu tiên đập vào mắt chính là giàn nho, trên giàn nho đã thấy không ít quả nho, qua một thời gian nữa là có thể ăn được rồi.
Cô lại đảo mắt nhìn về phía vườn rau, khoai lang đã bò kín khắp mặt đất, tuy rằng diện tích đất không lớn nhưng đối với Mạt Mạt vốn không giỏi làm vườn lại là một việc tốn rất nhiều công sức.
Lá khoai lang cắt ra có thể dùng để nấu ăn, trộn hoặc xào deu rất ngon. Mat Mat de lại một ít để ăn và làm quà tặng, còn lại đều cất trong không gian.
Buổi trưa Mạt Mạt cũng không cần trở về nấu cơm, cô lấy từ trong không gian ra một ít đồ ăn đơn giản ăn no bụng, nằm dưới giàn nho đánh một giấc, buổi chiều lại tiếp tục làm việc. Sau khi làm việc cả ngày dài, cái chân đã có cảm giác đau nhức rồi.
Về đến nhà, Mạt Mạt chia rau khoai lang thành mấy phần, mang sang nhà Tiền Y Y một phần.
Mẹ Tiền đang may quần áo cho đứa bé trong bụng, nhìn thấy Mạt Mạt thì rất vui vẻ: "Mạt Mạt hôm nay được nghỉ à?"
"Dạ, cháu hái một ít lá khoai lang mang sang cho dì nếm thử."
Ánh mắt mẹ Tiền sáng lên: "Cái này hiếm có này, vậy thì dì không khách khí nhận lấy"
"Dì Tiền, Y Y đâu rồi ạ? Cậu ấy không ở nhà à?"
"Con bé đi lấy thuốc cho ông ngoại rồi."
Ông ngoại của Tiền Y Y từ khi bị sỉ nhục cho tới nay vẫn luôn tức ngực khó thở, động một chút liền sinh bệnh. Những thứ này đều là tâm bệnh, nếu không vượt qua được chướng ngại trong lòng thì sẽ không khỏi được, ai cũng không thể giúp, chỉ có thể hỗ trợ một phần mà thôi.
Tiền Y Y không có ở nhà, Mạt Mạt cũng không ở lại lâu: "Dì Tiền, cháu còn phải về nấu cơm nữa, cháu về trước đây."
"Ừ, thân thể dì nặng nề rồi, không tiễn cháu nhé." "Dạ, cháu đi trước ạ."
Buổi tối, Mạt Mạt làm món là khoai lang trộn, lá khoai lang xào, canh rau khoai lang.
Liên Quốc Trung vừa ăn vừa thở dài: "Nhớ năm đó chiến sự căng thẳng, lại bị phong toả, tất cả bộ đội đều phải dựa vào khoai lang để no bụng, lúc đó lá khoai lang không phải ai cũng có thể ăn được."
Mạt Mạt đã nghe câu này không dưới mười lần, mỗi lần ăn lá khoai lang cũng đều được nghe câu này hết.
Liên Quốc Trung thấy vợ con không ai tiếp lời thì ngán ngẩm, bèn thở dài tiếp tục ăn cơm.
Ăn cơm xong, cặp song sinh mang lá khoai lang đến đưa cho Triệu Tuệ và Liên Xuân Hoa.
Chỉ chốc lát sau cặp song sinh đã trở về, lúc trở về rất tức giận, còn chưa đợi Mạt Mạt hỏi thì Thanh Nghĩa đã nói trước: "Chị, nhà chị Xuân Hoa vốn đã rất khó khăn rồi, thế mà cả nhà chú út lại đến nhà chị ấy ăn cơm nữa."
Điền Tình vừa nghe liền cau mày: "Trong thành phố này lương thực đều là giới hạn số lượng, cả nhà Xuân Hoa vừa mới tới đã bỏ lỡ đợt phát lương thực tháng này rồi, vốn cũng không còn lại bao nhiêu lương thực dự trữ. Ăn ngày nào biết này đó. Vợ chồng Ái Quốc thật quá đáng, đây không phải là muốn ép chết con mình sao?"
Thanh Nhân: "Con của chị Xuân Hoa chỉ biết trơ mắt nhìn, nhìn nhiều hơn một chút liền bị chú út nạt nộ nữa." Điên Tình không thể nghe thêm được nữa: "Quốc Trung, anh đi xem thử một chút đi."
Liên Quốc Trung đứng dậy: "Được rồi, để anh đi xem sao."
Bạn cần đăng nhập để bình luận