Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 642. Giấc mơ 2

Chương 642. Giấc mơ 2Chương 642. Giấc mơ 2
Mạt Mạt đã khóc không ra tiếng, đứa bé hiểu chuyện như thế, sao ông trời lại đối xử với nó như vậy, nó còn chưa hưởng thụ niềm vui trưởng thành.
Hướng Tịch thở hổn hển một lúc mới tiếp tục nói: "Nguyện vọng cuối cùng của Hướng Tịch đó chính là muốn làm con trai của dì, muốn làm con trai của chú mặt lạnh, Hướng Tịch biết đời này không có khả năng, cho nên khẩn cầu kiếp sau, kiếp sau được làm con trai của dì và chú mặt lạnh, Hướng Tịch sẽ là một đứa con ngoan."
Mạt Mạt sững sờ, cuối cùng Hướng Tịch cười vô cùng rực rỡ: "Hướng Tịch rất vui, trong thân thể của Hướng Tịch còn lưu lại dòng máu của dì."
Hướng Tịch nói xong câu cuối cùng, bàn tay nhỏ trượt xuống khỏi lòng bàn tay của Mạt Mạt, hai mắt nhắm lại, Hướng Húc Đông sờ mũi của cháu trai, đã không còn hơi thở.
Mạt Mạt ôm thân thể của Hướng Tịch gào khóc: "A, Hướng Tịch."
Trang Triều Dương là người chưa bao giờ khóc, tìm của anh chấn động, nước mắt rơi xuống gương mặt, Mạt Mạt trượt xuống khỏi bàn giải phẫu, Trang Triều Dương ôm lấy vợ: "Mạt Mạt, Mạt Mạt."
Hướng Húc Đông nhìn Hướng Tịch, Trang Triều Dương ôm Mạt Mạt đi tìm bác sĩ, Trang Triều Dương lo lắng chờ kết quả, hai người bác sĩ đã có tuổi nhìn nhau xem xét, nói với Trang Triều Dương: "Hi vọng những gì cậu nhìn thấy hôm nay chớ nói ra ngoài."
Trang Triều Dương thấy trong đó có một vị để tay lên chỗ cổ tay của Mạt Mạt thì hiểu rõ, cam đoan nói: "Tôi sẽ không nói với bất kỳ ai."
Vị bác sĩ lớn tuổi nhíu mày, sau đó lại giãn ra: "Vợ cậu đã mang thai, hai tháng rưỡi rồi."
Trang Triều Dương cau mày: "Thật sao? Nhưng kỳ kinh nguyệt của vợ tôi bình thường, với lại một chút phản ứng vợ tôi cũng không có."
Bác sĩ nói: "Có giai đoạn mang thai không có phản ứng là chuyện bình thường, về phần kinh nguyệt bình thường đó là do có dấu hiệu sảy thai, mấy người là thanh niên lại không biết mang thai, chuyện phòng the không tiết chế, sau này chú ý một chút."
Trang Triều Dương có chút mất tự nhiên, vợ chồng bọn họ cho là không mang thai, gần đây có hơi thường xuyên thật, ánh mắt Trang Triều Dương nhìn về phía bụng Mạt Mạt, đứa nhỏ này mệnh lớn thật.
Sau đó Trang Triều Dương lo lắng hỏi: "Vợ tôi vừa mới hiến máu, có vấn đề gì không bác sĩ?"
"Hồ đồ, cô ấy là phụ nữ có thai, sao lại có thể hiến máu, cô ấy bây giờ vẫn là giai đoạn ba tháng đầu, cậu có biết nguy hiểm nhiều thế nào không?"
Khoé miệng Trang Triều Dương giật giật, mấu chốt là bọn họ không biết đã mang thai.
Bác sĩ mắng đủ rồi: "Vợ cậu vấn đề không lớn, chỉ là bị chút kích thích, lúc vê nhất định phải tịnh dưỡng thật tốt, nhớ kỹ ăn nhiều đồ bổ máu."
Bác sĩ rất có trách nhiệm, viết cho Mạt Mạt một tờ đơn những gì có thể ăn và kiêng ky, còn trọng tâm viết phải bổ sung đồ ăn bổ máu, Trang Triều Dương cẩn thận xếp vào.
Lưu Miểu trực ban nhìn thấy Trang Triều Dương ôm Mạt Mạt, lo lắng hỏi: "Anh rể, chị sao vậy?"
Trang Triều Dương đang muốn tìm Lưu Miểu: "Ngã bất tỉnh, không có việc gì, anh phải đưa chị về, em đi xem Hướng Húc Đông một chút, ông ta ở phòng phẫu thuật."
Lưu Miểu sửng sốt một chút: "Sao ông Hướng lại ở phòng phẫu thuật?"
Trang Triều Dương biết Lưu Miểu coi Hướng Tịch là em trai, thở dài, không chấp nhận nổi cũng phải chấp nhận, việc này không thể gạt được: "Hướng Tịch mất rồi, em đi xem một chút đi."
Mắt Lưu Miểu đỏ hoe, xoay người chạy, bây giờ đã đến phòng phẫu thuật rồi.
Trang Triều Dương đưa Mạt Mạt về nhà, Miêu Niệm hỏi: "Có chuyện gi vậy?"
Trang Triều Dương cẩn thận đặt Mạt Mạt xuống, thấy Tùng Nhân muốn bò lên giường: "Con trai, mẹ cần nghỉ ngơi, không được quấy ray mẹ, chúng ta ra ngoài nói."
Trang Triều Dương dẫn cả con trai đi ra ngoài, trong phòng ngủ chỉ còn lại Mạt Mạt, cô cau mày, Mat Mat đang mơ, trong mơ một mảnh trang xoá, Hướng Tịch đang vẫy tay với Mạt Mạt: "Dì ơi, cháu ở đây, dì nhanh tới tìm cháu đi."
Mat Mạt chạy tới gặp được Hướng Tịch, sỮng sờ nhìn bé trai trước mắt, đứa bé lớn lên rất giống cô, nhưng mở miệng lại là giọng nói của Hướng Tịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận