Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1645. -

Chương 1645. -Chương 1645. -
Mạt Mạt hầm hừ, cho dù coi như thật sự cứu mạng, Mạt Mạt cũng không có ý định đặt quan hệ, từ chối đi bày tỏ, cũng là để cho người của nhà họ Lý nhận thức được, cô không thừa nhận, vẫn cho rằng là tính toán, đối với nhà bọn họ không có hảo cảm.
Nói thật, Mạt Mạt thật sự không có hảo cảm đối với nhà họ Lý, biết càng nhiều, càng chán ghét.
Miêu Tình nghe lời con gái: "Cứ nghe Mạt Mạt."
Triệu Tuệ cũng không nói thêm gì nữa.
Buổi tối Tùng Nhân không vội đi, ngược lại gõ cửa phòng Mạt Mạt: "Vào đi."
Tùng Nhân đóng cửa lại, ngồi trên ghế sofa, cực giống vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Trang Triều Dương: "Mẹ, việc này có phải trùng hợp hay không?"
Tùng Nhân nghe lời mẹ, cực kỳ đề phòng đối với nhà họ Lý, tự nhiên sẽ đưa vào âm mưu.
Mạt Mạt cũng không giải thích: "Con không cần phải để ý đến, việc này mẹ sẽ xử lý, con chuẩn bị kỹ càng chuyện của con đi!"
Tùng Nhân đỏ mặt, cậu biết sang năm sẽ đính hôn, kể từ sau khi biết, thái độ của cậu với Tâm Bảo đã thay đổi, Tâm Bảo là vợ tương lai của cậu!
Tùng Nhân xin chỉ bảo: "Mẹ, mẹ nói xem con nên tặng quà gì cho Tâm Bảo?”
Biểu cảm của Mạt Mạt có chút kỳ lạ: " Con đã thấy người nào tặng quà cjo vợ mình lại hỏi ý kien của chính mẹ mình hay chưa?"
Tùng Nhân gãi đầu: "Còn không phải là con không hiểu sao? Hỏi Tâm Bảo, Tâm Bảo nói cái gì cũng được."
Mạt Mạt có ý đồ xấu nên nói: "Năm đó cha con tặng mẹ một chiếc đồng hồ, đó là niên đại của bọn mẹ, hiện tại con tự mình nghĩ đi!"
Tùng Nhân lắc đầu, cậu không muốn tặng đồng hồ, cảm thấy không có gì mới mẻ.
Mạt Mạt phất tay đuổi Tùng Nhân đi, đừng đến gọi cô nữa.
Chớp mắt đã qua ba ngày kể từ khi Miêu Tình xảy ra chuyện, nhưng cả nhà Mạt Mạt còn chưa đến bày tỏ.
Mẹ của Lý Thư, Vương Chỉ hỏi: "Con xác định đã để lại địa chỉ rồi chứ? Bây giờ đã ba ngày rồi, người cũng chưa tới, có phải con cho sai địa chỉ hay không."
Trong lòng Lý Thư phiên muộn: "Mẹ, con cũng không phải đứa trẻ lên ba, làm sao lại nói sai địa chỉ được."
Lý Thư mất bình tĩnh, thời gian càng lâu, càng nói rõ cái ơn cứu mạng này càng mơ hồ, cô ta đã đánh giá Liên Mạt Mạt quá đơn giản rồi.
Mấy ngày nay cô ta cũng thử gọi điện thoại tới, nhưng mỗi lần đều không tìm được bà Miêu, đều là trẻ con nhận, không nói hai câu đã cúp máy, trong lòng cô ta khỏi phải nói lửa giận đã tích nhiều biết bao nhiêu.
Cô ta lại không dám đến đại viện tìm, rất sợ Liên Mạt Mạt càng chán ghét cô ta hơn, cũng sợ sẽ phản tác dụng.
Lý Thư nghĩ đến giống như lời cam đoan của của cha, hít sâu một hơi: "Bà chủ giống như Liên Mạt Mạt, càng đến cuối năm càng bận rộn, các loại tiệc xã giao nhiều hơn, nhất thời sẽ không đến là có thể lý giải”
Vương Chi cảm thấy con gái đang tự thôi miên bản thân, cho dù xã giao có quan trọng nhưng tính mạng của mẹ mình quan trọng hơn, nhưng bây giờ chỉ có thể tự thôi miên mình.
Trong lòng Vương Chi cũng có chút oán niệm nho nhỏ, cả nhà bọn họ ở thủ đô rất tốt, đều nói bên này phát triển tốt, khắp nơi trên đất đều là vàng, kết quả tới bên này, quả thật khắp nơi trên đất đều là cơ hội, nhưng bọn họ một là không có quan hệ, hai là không có ai có bản lĩnh hơn người, mấy ngày nay khắp nơi đều vấp phải trắc trở.
Mạt Mạt không biết cả nhà Lý Thư đang buồn rầu, biết rồi, Mạt Mạt cũng sẽ không coi ra gì.
Mạt Mạt đang tiếp đãi hai mẹ con Lý Vinh Sinh, mẹ Lý đã quen với cuộc sống, không còn nhát gan như vậy nữa, sức khoẻ lại tốt hơn chút, cuộc sống có hi vọng, người cũng tràn đầy sinh khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận