Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 277. Lo được lo mất 1

Chương 277. Lo được lo mất 1Chương 277. Lo được lo mất 1
Lo được lo mất 1
Liên Quốc Trung tức giận đến hai mắt đỏ bừng: "Đều là do con nuông chiều nó nên thằng nhóc này mới ngày càng không sợ trời không sợ đất như vậy."
Lúc này Điền Tình và Thanh Nhân đã chạy về, nhưng Điền Tình lại không ngăn chồng mình đánh con mà lại kéo con gái ra. Mạt Mạt sửng sốt: "Mẹ?"
Điền Tình đỏ mắt, trừng mắt nhìn thằng con thứ ba đang nằm sấp trên mặt đất: "Mới nhỏ chừng này mà đã có chủ ý lớn vậy rồi, sau này còn thế nào nữa? Mẹ mặc kệ nó nghĩ như thế nào, nhưng nó giữa đừng vứt gánh là không đúng, sai thì phải bị đánh, việc này con đừng quản nữa. Bây giờ mà con còn che chở cho nó nữa không phải là đang giúp nó mà là hại nó đấy."
Điền Tình nói xong, đẩy Mạt Mạt còn đang ngơ ngác vào trong phòng ngủ, nhốt con gái lại. Chính mình đứng ở phía ngoài chặn cửa, cũng không nhìn vào trong phòng khách.
Trong phòng khách không còn Mạt Mạt ngăn cản nữa, gậy trên tay Liên Quốc Trung không ngừng đánh xuống người Liên Thanh Nghĩa, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm: "Đánh cho thằng nhóc con chừa cái tội hỗn láo này, chừa cái tội chủ ý lớn này, cho chừa cái tội không thèm suy xét đến người khác này, cho chừa cái tội chỉ biết đến bản thân mình này." Liên Thanh Nghĩa ban đầu còn cổ gắng cứng rắn chống đỡ, nhưng sau cùng quá đau phải hét thảm lên: “AI”
Trái tim Mạt Mạt như lỡ một nhịp, muốn đưa tay mở cửa nhưng bàn tay vừa chạm vào cửa lại không thể dùng sức được. Lời nói của mẹ vẫn văng vang bên tai cô, cô ngã ngồi trên mặt đất, hai tay ôm chặt đầu gối, vùi đầu vào giữa hai chân mình, hóa ra cô che chở cho em trai chính là đang hại nó à?
Mạt Mạt nhịn không được hồi tưởng lại, từ sau khi sống lại, nhìn người thân mà cô đã mất đi lại có lại, cô càng thêm để ý đến mọi người trong nhà. Cô muốn dành tất cả những điều tốt đẹp nhất cho gia đình của mình, nhưng anh cả của cô ở trong quân đội, không cần cô quan tâm, vậy nên cô liền đem tất cả tâm tư của mình đặt hết trên người các em trai, một lòng muốn cho các em trai được sống tốt, có cuộc sống càng thoải mái hơn.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Nhưng hôm nay, niềm tin mà cô luôn giữ vững đã sụp đổ, cô che chở cho các em trai của mình là sai à? Sẽ làm hại chúng nó sao?
Trong phòng khách, Thanh Nghĩa đã không thể chịu đựng thêm được nữa, cuối cùng cũng khóc òa lên: "Cha, là con sai, con sai rồi, con không nên tự chủ trương như thế, con không nên không suy xét đến cảm thụ của người khác. Là con quá ích kỷ, con chỉ nghĩ đến bản thân mình, nghĩ đến sự thoải mái của bản thân mình." Lô tai Mat Mạt giật giật, nghe không sót một chữ, trong lòng run rẩy, hai mắt giống như vô thần.
Cô bởi vì lo được lo mất cho người thân của mình nên đối với mấy em trai đã đến trình độ muốn øì được nấy, càng ngày càng không có điểm giới hạn, đây thật sự là cô đấy sao?
Từ sau khi cô sống lại quá thuận lợi, giống như không có chuyện gì là có thể làm khó được cô. Y vào kiến thức của mình có được trong đời sau nên cô cho rằng chuyện gì mình cũng có thể khống chế được, hai năm nay ở nhà, cái này cũng càng rõ ràng hơn. Tại sao cô lại có thể biến thành như vậy chứ?
Từ sâu trong ký ức, cô không phải là người như vậy. Lấy chuyện của Thanh Nghĩa hôm nay mà nói, nếu như là cô trước kia, cô sẽ là người đầu tiên xông lên đánh thằng nhóc này mà không phải là nghĩ cách làm thế nào để giúp nó tránh bị trừng phạt.
Điền Tình ở ngoài cửa không nghe thấy động tĩnh trong phòng, đây không phải là tính cách con gái mình. Bà vội vàng mở cửa, thấy con gái đang ngồi trên mặt đất liên sợ hãi vội vàng kéo cô lên: "Con gái, con sao vậy?"
Mạt Mạt nhào vào trong lòng mẹ, khóc òa lên: "Mẹ, hôm nay Thanh Nghĩa dám tự chủ trương như vậy là do lỗi của con, nếu không phải là do con nuông chiều nó thì nó cũng không dám như vậy."
Điền Tình còn tưởng rằng có chuyện gì, vỗ lưng con gái an út: "Con là một người chị gái tốt, nhưng mà con vẫn còn nhỏ, đối với việc dạy bảo con cái thì đương nhiên không thể nhìn rõ được. Nếu thật sự nói đúng ra thì con vẫn là một đứa nhỏ mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận