Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 292. Chỗ không thể miêu tả 2

Chương 292. Chỗ không thể miêu tả 2Chương 292. Chỗ không thể miêu tả 2
Chỗ không thể miêu tả 2
Trang Triều Dương không từ chối, hai người uống được nửa chừng, thức ăn trên bàn đã hết, Mạt Mạt vội vàng đứng dậy đi chiên thêm một đĩa thịt xông khói, đập một quả dưa leo mang lên.
Liên Thanh Bách có tửu lượng không bằng Trang Triêu Dương, uống xong Liên Thanh Bách lập tức nằm xuống. Trang Triều Dương cũng có chút choáng váng, anh đến phòng tắm rửa mặt mấy lần, đầu óc tỉnh táo hơn nhiều, rượu hơi mạnh.
Mạt Mạt nhìn anh trai đang nằm trên giường: "Hai anh mau đi đi."
Trang Triều Dương cúi đầu dọn dẹp bàn làm như không nghe thấy, Mạt Mạt đè tay Trang Triều Dương: "Anh không cần thu dọn đâu, em tự làm được."
Trang Triều Dương liếc nhìn Liên Thanh Bách: "Cậu ấy ở lại đây cũng được mà."
Ban đầu Mạt Mat không phản ứng gì, nhưng sau đó cô không thể không lên tiếng: "Anh muốn ở lại đây?"
Trang Triều Dương tận tình giải thích: "Ừ, Liên Thanh Bách ở đây, anh ở một mình sẽ không có người nói chuyện cùng."
Mạt Mạt không nhịn được véo eo Trang Triều Dương: "Anh mau nói thật cho em biết đi, có phải anh đã có ý định chuốc anh trai em say đúng không? Thảo nào em thấy anh rót rượu một cách nhiệt tình như vậy."
Trang Triều Dương thừa dịp ôm lấy Mạt Mạt: "Bây giờ mới nhận ra thì đã muộn rồi."
Mạt Mạt giẫm lên chân Trang Triều Dương: "Trang Triều Dương, em nói cho anh biết, em không đồng ý đâu."
Trang Trieu Dương buông Mat Mat ra, anh ngồi xuống ghế, dùng hai tay xoa trán làm như mình đã Say.
Mạt Mạt: "Coi như anh giỏi."
Trang Triều Dương nghe xong biết Mạt Mạt đã đồng ý, anh cười nịnh nọt: "Anh sẽ làm việc, em đừng làm nữa."
Mạt Mạt vứt giẻ xuống và ra lệnh: "Dọn cả bếp cho em.”
"Tuân lệnh."
Trang Triều Dương dọn dẹp nhà cửa, sau đó đi ra ngoài một hồi, lúc trở về không chỉ có chăn bông mà còn có chiếu rơm.
Mạt Mạt nhìn Trang Triều Dương đang trải giường chiếu: "Sao chỉ có một cái chăn?"
"Anh chỉ mượn một cái."
"Đồng chí Trang Triều Dương, em cho anh một cơ hội nói lại lần nữa."
"Anh ở với em." Mat Mat sửng sốt: "Sao anh nói to thế? Không sợ anh em dậy đánh anh à?"
Trang Triều Dương đến gần Mạt Mạt: "Đánh anh em có đau lòng không?”
"Không, em sợ anh em đau tay!"
Trang Triều Dương cúi đầu chặn miệng Mạt Mạt, cắn môi cô coi như trừng phạt. Mạt Mạt rên: "Anh cầm tinh con chó à."
Trang Triều Dương lập lờ: "Chó cũng bị em làm tức."
Mat Mạt: "...
Buổi tối Mạt Mạt không chỉ mặc nguyên quần áo nằm trên giường mà còn xoay người nghiêng mặt vào tường, ánh mắt Trang Triều Dương lấp lóe, mặc dù không dám cởi quần áo nhưng cũng nhích lại gần cô.
Mạt Mạt nghiến răng: "Anh định ép em vào tường à? Lùi lại đi."
"ò"
Mạt Mạt cảm thấy người đằng sau không những đời đi mà còn đang tiến lại gần mình hơn.
Lúc này đang là tháng tám, là thời điểm nóng nhất trong năm, tòa nhà mới mặc dù mát mẻ hơn nhưng hai người ở gần nhau đến mức chẳng khác nào ôm lò sưởi mà ngủ.
Nội tiết tố nam của Trang Triều Dương quấn lấy Mạt Mạt, máu trong người Mạt Mạt như sắp sôi lên, người càng nóng hơn. Điều đáng ghét hơn là môi khi Mat Mat sắp bình tĩnh lại, Trang Triêu Dương sẽ thổi hơi vào tai cô, giống như đang chơi trò chơi, rất thích nhìn thấy tai Mạt Mạt đỏ bừng.
Mat Mạt nhẫn nhịn, nhưng anh còn dán cả mặt mũi lên người cô. Mạt Mạt tức giận, lật người đá Trang Triều Dương: "Anh mau trải chăn đệm xuống sàn nằm ngay cho em."
Trang Triều Dương tỏ ra rất vô tội: "Anh nóng."
Mạt Mạt nghiến răng: "Em mới là người nên nói câu đó, em mới nóng đây này."
Trang Triều Dương lại dịch người về phía Mạt Mạt, Mạt Mạt không thể rút tay ra, lưng bị ép vào tường, Mạt Mạt thở gấp, dùng hết sức đẩy Trang Triều Dương ra.
Trang Triều Dương rít lên, khuôn mặt Mạt Mạt đỏ bừng, hình như cô đã chạm vào chỗ không thể miêu tải
Bạn cần đăng nhập để bình luận