Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 917. Độc ác 1

Chương 917. Độc ác 1Chương 917. Độc ác 1
Độc ác 1
Tùng Nhân nắm tay mẹ, nghiêng đầu nói: "Mẹ ơi, con không thích Hướng Hoa. Ánh mắt ông ta nhìn cha rất u ám, đúng vậy, rất u ám."
Mạt Mạt nói: "Bởi vì người đó ghen ty với những thứ mà cha con có, tích lũy trong thời gian dài sẽ trở thành oán hận. Trái tim con người nhiều lúc sẽ rất u ám, mấy đứa con sau này phải cách người đó thật xa đấy."
"Tùng Nhân gật đầu: "Tùng Nhân nhớ kỹ rồi, Tùng Nhân cũng sẽ để ý em trai nữa."
Mạt Mạt xoa đầu con trai: "Ngoan lắm."
Mạt Mạt nghiêng đầu nhìn, khá lắm, thằng nhóc này lại cao hơn rồi. Lúc này mới mười tuổi mà đã cao ngang vai cô. Thằng nhóc này dinh dưỡng tốt, trong tương lai nói không chừng sẽ cao hơn cả Trang Triều Dương.
Lúc này ở thủ đô mấy nhà hàng mọc lên như nấm với đủ loại đồ ăn, lại còn có nhiều thức ăn vặt nữa, nhìn mà thấy mừng.
Những người buôn bán nhỏ mỗi tháng đều có thể kiếm được năm sáu trăm đồng chứ đừng nói gì đến mấy nhà hàng, nếu kinh doanh tốt thì còn có thể kiếm được nhiều hơn.
Bây giờ không chỉ là nhà hàng mà còn có cửa hàng ở mọi tâng lớp xã hội, đặc biệt là thị trường thực phẩm, có càng nhiêu người hơn.
Mạt Mạt nhìn thoáng qua thấy thịt nướng, thịt dê nướng xiên. Mạt Mạt nhớ rõ, trên tài liệu hình như là sau khi tiểu phẩm chiếu tết về bán thịt dê nướng phát sóng, thịt đê nướng xiên mới bắt đầu phổ biến.
Nhưng kiếp này, bởi vì có Hướng Hoa, Hướng Hoa muốn tạo quan hệ nhưng lại quá bận rộn, liền nghĩ ra đủ mọi cách. Hiện tại trên thị trường xuất hiện đủ loại đồ ăn vặt đều là công lao của Hướng Hoa.
Mạt Mạt có thể ăn được đồ ăn trong tương lai, cũng là nhờ Hướng Hoa.
Mạt Mạt ngửi thấy mùi vị quen thuộc liền thèm ăn, Tùng Nhân hỏi: "Mẹ ơi, món này thơm quá, mẹ xem, có rất nhiều người xếp hàng mua kìa. Chúng ta cũng mua một ít đi."
Mạt Mạt nói: "Được rồi."
Vân Kiến và Tùng Nhân đi xếp hàng. Đây đều là thịt dê tươi, một xiên thịt dê khá đắt, hai hào, hơn nữa cũng không có nhiều thịt lắm. Một xiên như vậy chỉ có năm miếng thịt, không nhiều nhưng số người xếp hàng mua vẫn rất nhiều.
Nhà Mạt Mạt đông người, cần mua năm mươi xiên. Người trong nhà đều có thể ăn cay nên cho nhiều ớt.
Năm mươi xiên rất nhiều, Mạt Mạt cầm thịt dê xiên đi đến nhà hàng gần đó, gọi thêm mấy món ăn. Thịt dê xiên cũng không tệ lắm, năm mươi xiên không đủ ăn nên Trang Triều Dương lại đi mua thêm. Chỗ bọn họ mua trước đó đã hết rồi nên đi qua mua Ở chỗ khác.
Mạt Mạt ăn cơm xong mới phát hiện trên con phố này đã mở mấy cửa hàng bán thịt xiên nướng, mọi người học hỏi lẫn nhau. Có một nhà nổi lửa thì sẽ có nhà thứ hai, sau đó bắt đầu cuộc chiến về giá cả, cuối cùng sẽ dựa vào hương vị để giữ chân khách hàng.
Trang Triều Dương không vội về nhà mà đi dạo một vòng lớn, lúc ngồi xe buýt, trong tay còn cầm bánh rán và bánh kếp: "Anh cũng không thể tin nổi, mới chỉ một thời gian ngắn mà mấy hộ kinh doanh cá thể đã phát triển đến quy mô như bây giờ rồi."
Mạt Mạt nói: "Bởi vì làm đồ ăn vặt cũng không cần tay nghề quá cao siêu gì, có một nhà làm thì sẽ có nhà thứ hai, vậy nên mới phát triển nhanh. Em nghe nói có nhiều chỗ đã tăng lương nữa."
Trang Triều Dương cười: "Còn có chuyện này nữa à?”
Mạt Mạt nói: "Đúng vậy, tiên lương cao thì mới có nhiều tiền nhàn rỗi để xúc tiến phát triển kinh tế. Hiện tại tiền lương của mọi người quả thật vẫn hơi thấp”
Về đến nhà, Mạt Mạt còn bài tập phải làm, Trang Triêu Dương dẫn mấy đứa con trai đi rửa mặt, sau đó trở về phòng.
Mạt Mạt đặt sách trong tay xuống: "Có anh ở nhà thật tốt. Trước kia chỉ muốn có nhà lớn, nhưng từ khi anh không ở nhà em càng hy vọng nhà nhỏ hơn được một chút, như vậy thì em sẽ không quá nhớ anh nữa." Trang Trieu Dương lên giường, ôm eo vợ: "Chờ khi nào anh đến tuổi nghỉ hưu, nhất định mỗi ngày anh đều ở bên cạnh em. Hai năm nay em đã vất vả rồi."
Mạt Mạt lắc đầu: "Không vất vả lắm đâu."
Trang Triều Dương vận sức, Mạt Mạt chuyển thành cưỡi trên người Trang Triều Dương. Mạt Mạt giật mình: "Anh làm gì vậy?”
Trang Triều Dương cong mắt: "Để anh nhìn vợ một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận