Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1822. -

Chương 1822. -Chương 1822. -
An An nghe vậy trong lòng chua xót, nắm chặt tay Phong Uyển, hai mắt nhìn thẳng Phong Uyển, nói ra từng chữ: "Mặc dù em đột nhiên xâm nhập vào thế giới của anh, anh chỉ có thể đón nhận, nhưng em mang đến cho anh màu sắc khác, từ từ hấp dẫn ánh mắt của anh, tràn ngập trong lòng anh chỉ có em, anh yêu em, mặc dù tới hơi muộn một chút, nhưng cũng chưa muộn, chúng ta còn có rất nhiều cái tết cùng nhau, sau đó dần dần già đi."
Phong Uyển khóc, vui đến phát khóc, khiến cho An An nói ra câu yêu cô ấy, có thể thấy được trong lòng An An cô ấy quan trọng biết bao nhiêu.
An An lau nước mắt cho Phong Uyển: "Vừa sinh con, không được phép khóc, không tốt cho sức khoẻ, muốn khóc đợi ra tháng rồi khóc."
Giọng mũi của Phong Uyển rất nặng, ngưng khóc, nhìn trừng trừng An An: "Anh làm em quá bất ngờ, vậy mà lại nói lời tỏ tình dễ nghe như thế, anh vẫn là anh Trang em biết đấy chứ? Chắc chắn là giả mạo."
An An dở khóc dở cười, vợ vẫn còn có tâm trạng nói đùa, có thể thấy là thật sự không sao: "Anh thật sự là Trang Liên Tịch, không tin em sờ đi, không phải giả mạo."
Phong Uyển thật sự lấy tay sờ soạng, đích thật là thật, toét miệng cười, ngay vào lúc An An đang mong đợi Phong Uyển có thể nói với cậu câu em yêu anh, Phong Uyển bày ra vẻ mặt đáng thương: "Em đói rồi."
An An xì một tiếng, vợ nhất định là cố ý, vừa rồi bầu không khí tốt biết bao nhiêu, nhưng vợ không muốn nói, cậu cũng không nỡ ép buộc.
An An mở bình giữ nhiệt ra, cháo gạo vẫn còn nóng, cũng không quá nguội, nhiệt độ vừa vặn.
Phong Uyển sinh con đã dùng hết sức lực toàn thân, cô ấy thật sự đói bụng, nhưng có bác sĩ An An này ở đây, Phong Uyển nhất định không thể ăn no bụng, nhưng lót dạ một chút trong bụng cũng dễ chịu.
Phong Uyển muốn nhìn đứa nhỏ, nhìn đứa nhỏ thật vất vả mới sinh ra được, ở thế giới này chỉ có cô ấy và đứa nhỏ là người dư thừa, hiện tại bọn họ đều sống, nói rõ ở thế giới này thừa nhận hai mẹ con bọn họ, bọn họ có thể sống thật khỏe, Phong Uyển nghĩ như vậy khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên.
Mạt Mạt đã sớm tỉnh, nhưng cô không đành lòng đến quấy ray vợ chồng trẻ thổ lộ với nhau, cô chỉ có thể nhẫn nhịn, nhưng cũng mở rộng tam mắt, thì ra An An nói lời tỏ tình trơn tru như vậy, còn lợi hại hơn so với Trang Triều Dương, quả nhiên đàn ông có tình, đều có thể trở thành tình thánh.
Mạt Mạt nằm một tư thế rất lâu, mãi cho đến khi An An và Phong Uyển nằm xuống lần nữa mới dám xê dịch thân thể, thân thể có chút cứng ngắc, khẽ động đau buốt, làm mẹ thật không dễ dàng, rất sợ một chút động tĩnh quấy rầy tình cảm của con trai và con dâu đang ấm lên. Mat Mat cảm thấy sau này nếu có phân thưởng cho mẹ chồng, cô nhất định có thể nhận được phần thưởng, quả thực là người mẹ chồng mẫu mực.
Phong Uyển mệt mỏi, ngủ một giấc đến bình minh, lúc thức dậy thân thể đã được làm sạch, mặt cũng được lau rửa, toàn bộ quá trình đều do An An làm, Mạt Mạt thấy không xen tay vào được, đi thẳng về nấu cơm.
Vào ban đêm Mạt Mạt không ở bệnh viện, coi như cô đã nhìn ra, đôi vợ chồng trẻ này đang ngọt ngào, An An lại là bác sĩ, thực tình không cần đến Mạt Mạt.
Mạt Mạt cũng không muốn làm bóng đèn, về nhà nằm ngủ cho thoải mái.
Phong Uyển ở bệnh viện theo dõi ba ngày, cô ấy và đứa nhỏ đều không có chuyện gì lúc này mới xuất viện.
Đứa nhỏ vừa mới ra viện, đã có tên, Trang Tử Văn, nhũ danh Khang Khang, Trang Triều Dương đặt, An An dễ nói chuyện hơn so với Tùng Nhân, cũng không phản bác tên con trai đã được định.
Duy nhất sửng sốt chính là Phong Uyển, thật sự là cái tên chưa từng xuất hiện, quả nhiên là đứa nhỏ được thêm vào.
An An ở nhà, Phong Uyển và đứa nhỏ cũng không cần Mạt Mạt giúp, Mạt Mạt chỉ gánh vác trách nhiệm nấu cơm.
Cha mẹ Phong Uyển đến cũng không ở mấy ngày, thấy con gái và cháu trai đều khoẻ, bọn họ cũng yên tâm, để lại li xì rôi đi.
Cuộc sống ở cữ của Phong Uyển rất dễ chịu, được tình yêu xoa dịu, mỗi ngày đều cười, đáng tiếc An An còn có rất nhiều chuyện ở thủ đô, Phong Uyển chưa sang tháng, An An đã phải đi.
Phong Uyển nhìn An An thu dọn hành lý, trong mắt nồng đậm nỗi buồn, cô ấy rất muốn được ôm đi cùng nhau, nhưng An An trở về thật sự không có thời gian chăm sóc cô ấy.
An An không hề chê Phong Uyển chưa gội đầu, còn hôn một cái, giọng nói dịu dàng như nước chảy: "Anh sẽ nhanh chóng sắp xếp xong chuyện ở thủ đô, đón em và con đến đó."
Phong Uyển vẫn có lý trí: "Anh cũng không cần vội vã như vậy, con còn quá nhỏ, không đi qua đi lại được, cho dù thế nào cũng phải đợi con lớn đã."
An An: "Vậy thì chăm sóc tốt chính mình và con, anh sẽ kiểm tra."
Phong Uyển đỏ mặt: "Vâng."
An An đóng vali lại, cuối cùng hôn con trai một cái, không nỡ mở cửa đi.
Mạt Mạt đưa An An đến sân bay, sau đó vòng về công ty, mở một cuộc họp đơn giản rồi mới trở về nhà.
Mạt Mạt lần này đến công ty, phát hiện công ty không có cô vẫn bình thường hoạt động cũng không tệ, nhưng Mạt Mạt nghĩ đến chuyện khác.
Buổi tối về nhà kéo Thất Cân muốn lên lầu học: "Bắt đầu từ cuối tuân này, con đến công ty đi làm đi, không cần phải để ý đến các chuyện, nghe nhiều nhìn nhiều là được."
Thất Cân choáng váng, chỉ vào mình: "Tự con đi?"
Mạt Mạt vỗ vai Thất Cân: "Đúng, chỉ một mình con, mẹ coi trọng con, cố lên."
Thất Cân cũng muốn ha ha: "Mẹ, mẹ có hơi đốt cháy giai đoạn rồi."
Mạt Mạt vuốt ve gương mặt Thất Cân: "Con của mẹ, mẹ hiểu rõ, con có bản lĩnh hay không, mẹ hiểu rõ nhất, mẹ chỉ hỏi con, có đi hay không."
Thất Cân trợn trắng mắt: "Đi, phải đi, cơ hội tốt biết bao."
Mạt Mạt cười: "Vậy quyết định như thế nhé, mẹ nói với Triệu Long một tiếng, con cứ đi theo Triệu Long trước, mẹ cũng là vì tốt cho con, bồi dưỡng con sớm đi tiếp quản công việc."
Thất Cân: "..."
Đều là mẹ con, mẹ hiểu cậu bé, cậu bé cũng hiểu mẹ, mẹ là muốn chơi với cháu nhiều hơn.
Thất Cân nhìn thấy nếp nhăn rõ ràng trên khóe mắt của mẹ, những năm này quả thực mẹ quá vất vả, cũng nên nghỉ ngơi cho thật tốt, mặc dù trong lòng có chút áp lực, nhưng cũng tràn đầy động lực.
Cuối tuần, Thất Cân đến công ty, Trang Triều Dương trở về, vào cửa đã kêu gọi: "Cháu trai cháu gái của anh đâu?"
Mạt Mạt trừng mắt liếc: "Nhỏ giọng một chút đừng dọa đến bọn nhỏ."
Giọng của Trang Triều Dương nhỏ đi không ít: "Bọn nhỏ đâu?"
Mạt Mạt chỉ trên lầu: "Vừa nằm ngủ, chờ dậy rồi hãng đến nhìn!"
Trang Triều Dương thật sự thấy đáng tiếc, chỉ có thể nắm lấy vợ hỏi: "Cháu trai giống ai?"
Mạt Mạt cười híp mắt chỉ vào mình : "Giống em."
Trang Triều Dương rầu rĩ, cháu trai không giống anh, giống vợ, lại là một bé con xinh đẹp, nhưng vừa nghĩ tới hai đứa nhỏ, trong lòng mềm mại rối tỉnh rối mù.
Trang Triều Dương không gặp được hai đứa cháu, lôi kéo vợ: "Vừa vặn chỉ còn hai ta, anh có việc muốn nói với em."
Bạn cần đăng nhập để bình luận