Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1611.-

Chương 1611.-Chương 1611.-
Tùng Nhân trợn trắng mắt: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi, hai mươi mấy năm trước ông ngoại tôi đã chuyển nghề rồi, về phần ông nội của tôi, là bác sĩ."
Tùng Nhân nói đều là lời nói thật, lời nói vô cùng chân thật, còn lâu cậu mới ngu ngốc mà cái gì cũng khai báo.
Hoàng Hâm choáng váng, hoá ra là cậu ấy suy nghĩ nhiều.
Hai mắt Lý Đức lấp lóe, một dáng vẻ hai anh em tốt: "Liên Ninh, cậu cả nhà cậu làm chức vụ gì, tôi thấy còn lợi hại hơn so với sĩ quan huấn luyện tổng."
Tùng Nhân đã có sự phòng bị với Lý Đức, cậu bé còn lâu mới nói, chỉ nói mập mờ: "Chức dân sự thôi, cậu cả tôi vẫn luôn nghiêm túc như vậy, giáo dục anh họ tôi đã thành thói quen, cậu đừng để ý nhé!"
Lý Đức cười, không hỏi thêm, trong lòng lại đang suy nghĩ, em gái hy vọng cậu ta hiểu rõ Trang Liên Ninh, đáng tiếc, Trang Liên Ninh này cái miệng cực kỳ kín kế.
Hoàng Hâm những thứ cần hỏi đều đã hỏi, kéo Tùng Nhân đứng dậy: "Liên Ninh, anh em đã thèm lắm rồi, chia cho mọi người nếm thử chút."
Hoàng Hâm từ trước đến nay đã quen vậy, trong nhà cũng không thiếu tiền, quan hệ với Tùng Nhân là tốt nhất, hai người ăn cũng thành quen, cũng không phân chia lẫn nhau, cho nên Hoàng Hâm mới dám mở miệng trực tiếp như vậy.
Tùng Nhân không phải người keo kiệt, bò lên giường, mỗi người một hộp hải sản, chia một chút tôm khô và cá mực.
Về phần lạp xưởng và mì tôm Tùng Nhân không chia, đây đều là thứ cậu thích ăn.
Hoàng Hâm không kịp chờ đợi mở hải sản cay ra ăn một miếng, kêu to: "Ngon quá, ngon thật, Liên Ninh, tài nấu nướng của mẹ chúng ta thật đỉnh."
Tùng Nhân: "Cậu gọi là gì?”
Hoàng Hâm mặt dày mày dạn: "Mẹ chúng tal"
Tùng Nhân nghiến răng, anh em tốt có hơi xâm phạm lãnh địa của cậu rồi: "Da mặt cậu còn dày hơn so với tường thành đấy."
Hoàng Hâm sờ lên mặt: "Chị gái tôi vẫn luôn nói tôi là đồ trơ trễn, thì ra có tiến hoá rồi."
Tùng Nhân thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống, như này thì quá không biết xấu hổ rồi, Tùng Nhân thờ ơ với Hoàng Hâm.
Những bạn học khác vây quanh Hoàng Hâm, trong buồng ngủ rất náo nhiệt.
Bên Mạt Mạt đã trở về nhà, Liên Thanh Bách còn băn khoăn đến chuyện mà Mạt Mạt nói: "Có cần anh điều tra thêm không?"
Mạt Mạt xua tay: "Không cần, nên tra đều đã tra được, không cần phiên phức."
Liên Thanh Bách gọi Mạt Mạt đến phòng đọc sách, Mat Mat có chút choáng váng, cảm thấy anh cả muốn đưa ra chiêu lớn, trong lòng cô đập thình thịch, cân nhắc chính bản thân mình, chưa làm ra chuyện øì quá giới hạn, trong lòng lại yên tâm hơn không ít.
Liên Thanh Bách đợi Mạt Mạt đóng cửa lại, hai anh em ngồi đối diện nhau, Liên Thanh Bách sắp xếp lại lời nói: "Em là người tiếp xúc với nhà họ Thẩm lâu nhất, em có phát hiện ra nhà họ Thẩm có chút vấn đề hay không?"
Tim Mạt Mạt đã nhảy đến tận cổ rồi, cố gắng trấn định lại bản thân mình: "Ví dụ như?"
Liên Thanh Bách nói: "Ví dụ như nhà họ Thẩm làm thế nào để tồn tại được lâu như vậy, ví dụ như vì sao mỗi lần nhà họ Thẩm đều có thể tránh được tai hoạ, thật giống như là biết trước vậy."
Mạt Mạt nhẹ nhàng thở ra, cũng may, suy nghĩ của anh cả, người khác nhất định cũng nghĩ như vậy, hù chết cô rồi, còn tưởng rằng anh cả phát hiện ra chuyện øì ghê gớm.
Mạt Mạt: "Ngược lại em không phát hiện ra, nhưng tiếp xúc một thời gian dài với Thẩm Triết, một số điều răn dạy của tổ tiên của nhà họ Thẩm không tệ, có lẽ là do lời răn dạy của tổ tiên đi!"
Mạt Mạt còn lâu mới ngốc mà nói nhà họ Thẩm theo phương hướng kỳ quái, nói như vậy, cô sợ bản thân mình khác lạ cũng sẽ bị phát hiện.
Liên Thanh Bách lắc đầu: "Tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy, hôm nay nghe em nói đến Lý Thư, anh đã cảm thay kỳ lạ, không nghĩ ra điêu gì, cho nên nhớ đến nhà họ Thẩm, anh vẫn luôn có một phỏng đoán, em nói xem thế giới bao la có người có thể biết trước tương lai hay không, giống như là xem bói ở thời cổ đại, tổ tiên của nhà họ Thẩm có phải chính là người như vậy hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận