Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1069. Hy vọng 1

Chương 1069. Hy vọng 1Chương 1069. Hy vọng 1
Mộng Nhiễm che miệng đi tới nhà vệ sinh, tất cả mọi người sửng sốt, Thẩm Phương vui vẻ, lẩm bẩm trong miệng: "Cháu gái tới rồi."
Miêu Chí cảm thấy, người sắp chết, đánh giá vô cùng chuẩn, cái thai này của Mộng Nhiễm là con gái?
Mạt Mạt bắt đầu lo lắng một chút, bây giờ đã qua năm mới rồi, năm nay nếu như không được, sau đó phản ứng lại, bây giờ đã biết áp dụng đối với cán bộ, còn đại đa số vẫn là tuyên truyền.
Với lại Mộng Nhiễm và Thanh Nghĩa không cần phân bổ, cái thai này không có vấn đề gì, có thể giữ lại.
Mạt Mạt nhìn Mộng Nhiễm, cái thai này tới thật khéo, tới từ năm nay.
Mộng Nhiễm cũng đã làm mẹ hai lần, biết mình lại mang thai, trong lòng vui vẻ, đối với người có cha cũng như không như Mộng Nhiễm, cô ấy quan tâm nhà mình, hi vọng bọn nhỏ càng nhiều càng tốt, không chỉ hưng thịnh mà chính là vì cô ấy cần tình thân.
Miêu Chí cười ha ha: "Tốt, tốt, gần sang năm mới có việc vui, song hỉ lâm môn."
Mộng Nhiễm thấy tất cả mọi người nhìn cô ấy, có chút ngượng ngùng, Thanh Nghĩa cười toe toét miệng đến mang tai, cậu lại làm cha rồi, thật sự là việc vui. Thanh Nghia vui ve, Khoi Hanh thi lai don nhan ánh mắt như dao sắc của mẹ, anh ấy không thân cận, đến bây giờ mẹ vẫn tức giận với anh ấy.
Bởi vì Mộng Nhiễm mang thai, tỉnh thần của Thẩm Phương vô cùng tốt, vẫn luôn gắng gượng đến buổi tối cũng không buồn ngủ.
Thẩm Phương càng có tỉnh thần, thì thần kinh mọi người càng căng thẳng, ai cũng biết hồi quang phản chiếu nên tất cả mọi người đều miễn cưỡng vui cười, hai mắt đều dán vào Thẩm Phương.
Trong đại viện không ở được nhiều người như vậy, người nhà họ Tô đi trước, Miêu Tình và Liên Quốc Trung đưa Liên Kiến Thiết và bà nội Liên về rồi hai người lại quay lại.
Mạt Mạt và Mộng Nhiễm bị cưỡng chế yêu cầu đi ngủ, những người khác thì gác đêm, cũng là trông coi Thẩm Phương.
Dưới lầu không có những âm thanh đánh mạt chược như những năm trước, ngược lại, trong sân có không ít tàn thuốc lá.
Sáng hôm sau Thẩm Phương xuống ăn cơm, thấy sắc mặt mọi người u ám: "Cả đêm mấy đứa không nghỉ ngơi rồi, mau ăn sủi cảo đi, nhanh rồi về đi ngủ."
Thẩm Phương không sao, mọi người thả lỏng hơn một chút, xem ra còn có thể gắng gượng hai ngày, thế nhưng không nghĩ tới, lúc ngủ trưa, rốt cuộc Thẩm Phương không tỉnh lại nữa.
Mat Mat và Mộng Nhiễm đứng ở cửa ra vào, trong phòng chỉ có hai người Miêu Tình và Miêu Chí, hai cha con đứng trước mặt Thẩm Phương.
Mạt Mạt che miệng, quần áo của bà ngoại là tự bản thân bà mặc, còn trang điểm, buổi trưa nói buồn ngủ, thật ra chính là chỉnh đốn lại bản thân, bà ấy biết bà ấy sắp chết rồi.
Miêu Tình quỳ xuống, những đứa nhỏ Mạt Mạt cũng đang quỳ, Miêu Tình kêu gào: "Mẹ, mẹ lại nhìn con đi, không phải mẹ nói sẽ luôn ở cùng con sao, mẹ."
Tất cả mọi người đều yên lặng rơi lệ, chỉ có Mạt Mạt chú ý tới ông ngoại, Miêu Chí mặc quân phục, lần này phát hiện bà ngoại qua đời nên đã đặc biệt thay quần áo, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người bà ngoại, thật sự không chú ý tới ông ngoại.
Miêu Chí đỡ con gái đứng lên: "Để cha nói với mẹ con mấy lời."
Miêu Tình che miệng: "Cha, hu hu
Miêu Chí: "Nghe lời, đứa trẻ ngoan không khóc, mẹ con không có gì tiếc nuối, con xem bà ấy đang cười kìa, bà ấy đi rất thanh thản.
Miêu Chí thấy con gái còn chưa đi, bắt đầu đuổi người, Mat Mat được Trang Triều Dương đỡ dậy, nhìn chằm chằm ông ngoại, mở miệng ra, Liên Thanh Bách kéo Mạt Mạt lại, nhẹ nhàng lắc đầu.
Những đứa trẻ đều đã lui ra ngoài, Miêu Tình được Liên Quốc Trung dìu xuống, ngồi trên ghế sofa khóc mãi. Liên Quốc Trung an ủi vợ: "Anh biết trong lòng em rất buồn, muốn khóc thì cứ khóc lớn lên đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận