Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 828. Trở Về 2

Chương 828. Trở Về 2Chương 828. Trở Về 2
Lúc bỏ phiếu, Mạt Mạt không chút do dự bỏ phiếu cho Ngụy Vĩ, còn về Lý Ngọc Chí rất thông minh, cậu ta biết Ngụy Vĩ đã từng tìm Mạt Mạt, cậu ta chỉ nói đùa trước mặt Mạt Mạt: "Tôi biết phiếu bầu của cậu không dành cho tôi, nhưng chúng ta là người một nhà mà, bạn học Liên sau này phải Ủng hộ tôi đấy nha!"
Đây là người thông minh, sẽ không vì chuyện không bỏ phiếu cho mình mà ghi hận, ngược lại lại thoải mái nói ra.
Kết quả kiểm phiếu rất nhanh đã có, Ngụy Vĩ chiếm số phiếu cao nhất, cách người số hai hai mươi phiếu, người số hai là Lý Ngọc Chí, người thứ ba là Chu Tiếu, còn Hướng Hoa không hề được vào top.
Mạt Mạt nhìn bảng tổng sắp, mọi người đều công bằng, những chuyện còn lại không còn liên quan gì tới đám Mạt Mạt nữa rồi.
Ngày thứ hai sau khi có kết quả, Ngụy Vĩ trở thành chủ tịch hội học sinh, Lý Ngọc Chí và Chu Tiếu đảm nhiệm vị trí phó chủ tịch hội học sinh, còn một số thủ lĩnh, tuyển chọn người của từng bộ phận, đều cần khảo nghiệm năng lực của những thủ lĩnh này.
Thành viên của hội sinh viên đã được chọn, mọi người cũng bắt đầu trở nên bận rộn.
Tháng mười Trang Triều Dương trở về, người đen hơn và cũng gầy hơn, về nhà tắm rửa xong liền lên giường ngủ, Mạt Mạt đem quần áo Trang Triều Dương thay ra đi giặt.
Quần áo toàn là bùn, còn có cỏ, đây là vừa mới từ bên ngoài huấn luyện trở về.
Tùng Nhân và An An biết cha đã trở về, đám trẻ con vô cùng vui mừng, hai đứa đã mấy tháng trời không gặp cha rồi, Mạt Mạt vội vàng kéo hai đứa con đang định vào phòng ra.
"Cha mệt quá rồi, mới đi ngủ, đợi buổi tối thì tìm cha nha."
Tùng Nhân,"Mẹ, bọn con không nói chuyện, bọn con nhìn cha thôi."
An An vội vàng nói tiếp,"Mẹ ơi, bọn con rất lâu rôi không gặp cha, từ lúc chúng ta trở về Dương Thành, cha không hề được nghỉ phép, mẹ à, bọn con chỉ nhìn thôi."
Trong lòng Mạt Mạt chua xót, từ khi đến thủ đô, đám trẻ con không thể mỗi ngày đều gặp được cha, lần này là lần chia xa lâu nhất từ trước đến nay.
Mạt Mạt mở hé cửa, Trang Triều Dương rất mệt, ở nhà cũng không còn cảnh giác cao độ, tiếng mở cửa cũng không khiến anh tỉnh lại, Mạt Mạt khẽ nói,"Chỉ được nhìn, không được phép nói chuyện."
Hai đứa trẻ đảm bảo, Mạt Mạt mới mở cửa.
Tùng Nhân và An An đứa đi trước đứa đi sau lên giường, tháng mười trời không hề nóng, Trang Triều Dương đắp chăn đi ngủ.
Hai đứa cũng chui vào chăn, Trang Triều Dương không hề có bất cứ phản ứng nào, quả thực là vô cùng mệt mỏi.
Tùng Nhân và An An một trái một phải nằm bên cạnh Trang Triều Dương, rất nhanh liền nhắm mắt lại, ngủ cùng cha.
Khóe miệng Mat Mat cong lên, khe đóng cửa lại.
Hôm nay là thứ bảy, Mạt Mạt nhìn thời gian, đã ba giờ rồi, chợ chiều trong ngõ chắc đã bắt đầu rồi.
Vốn các bác nông dân họp chợ cả ngày trong ngõ, nhưng sau này dần có kinh nghiệm, chỉ có sáng sớm và chiều tối là nhiều người mua rau, việc ở nhà cũng không ít, vậy là chia ra sáng tối họp chợ.
Mạt Mạt cầm giỏ đi tới ngõ, mua được một con gà, một con cá, còn có một ít rau, rồi lại tới tiệm thực phẩm phụ mua thịt lợn, thấy xương ống cũng mua một ít.
Buổi tối về nhà hầm canh gà, xương ống để sáng mai hầm, kho cá, xào mấy món ăn để ăn với bánh bao.
Trang Triều Dương bị đói tỉnh lại, mới lật người, hai cánh tay tê ran mở mắt ra nhìn thì hai con trai đang nằm trong chăn!
Trang Triều Dương rút tay ra, hai thằng nhóc này có làn da giống vợ, rất trắng, Trang Triều Dương nhéo má hai đứa, tốt, hai nhóc này béo lên không ít.
Hai khuôn mặt đều trắng trẻo múp míp y như bánh bao, Trang Triều Dương rất muốn cắn một miếng, cũng quả thật đã làm như vậy, cắn mỗi đứa một cái, Tùng Nhân và An An đã tỉnh dậy, kêu oa oa. Hai đứa bé rất nhanh đã cưỡi lên người cha, Trang Triều Dương lại kéo hai đứa xuống, lúc Mạt Mạt vào phòng, chăn rơi hết xuống đất.
"Nhìn cha con đùa vui như vậy, mọi người không định ăn cơm hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận