Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1691.-

Chương 1691.-Chương 1691.-
Tiết Nhã dùng ánh mắt phức tạp nhìn Mạt Mạt, làm mẹ không ai muốn tìm một đứa con dâu có khiếm khuyết cho con trai của mình, nhưng Dương Lâm thích, Dương Phong cũng khuyên cô ấy con cái tự có phần phúc của mình, nhưng mỗi lần cô ấy nhìn thấy Dương Lâm bận rộn vì Mễ Mễ thì trong lòng vẫn không thoải mái lắm.
Mạt Mạt là người rất biết nhìn sắc mặt người khác, cô lang sang chủ đề khác nói với Tiêt Nhã, khen cô bé nhỏ nhất rất hiểu chuyện.
Tiết Nhã thích nghe, ba cô bé trong nhà, chỉ có đứa nhỏ nhất là nghe lời hiểu chuyện nhất, chút xíu khó chịu trong lòng cũng không còn.
Đại Song giữ chặt lòng bàn tay của mình, đố ky, ganh ghét, nhưng cô bé không thể làm khác hơn, cậu út đối với cô bé còn không bằng một người ngoài, cậu út chưa bao giờ tươi cười với cô bé, cũng không quan tâm đến cô bé, nhưng bây giờ thì sao!
Đại Song không thể đứng nhìn nữa, cô bé sợ không thể tự khống chế được bản thân, bây giờ cô bé chỉ muốn sớm thoát khỏi ngôi nhà này, cô bé muốn nổi tiếng, muốn nổi tiếng.
Cuối cùng Mạt Mạt lại lấy ra một bao thư: "Ở đây có năm mươi đồng tiền M, giúp dì mang qua đó cho Mễ Mễ, con bé này lần nào dì gửi tiền qua cũng không lấy, giúp dì đưa tiền mặt cho cô bé đi!"
Dương Lâm nhận lấy: "Được." Tiết Nhã còn có chuyện dặn dò Dương Lâm nên Mạt Mạt đã về trước.
Ngày hôm sau Trang Triều Dương về nhà, lần này mang về tin tức Tùng Nhân sẽ được phân đi nơi nào, Trang Triêu Dương cười không ngậm được miệng: "Bà xã, em đoán xem Tùng Nhân sẽ đi đâu?”
Mat Mat suy đoán: "Thành phố Z2?"
Trang Triều Dương nói: "Không có tầm nhìn, vê đây có gì tốt chứ, đều biết anh là cha của nó, chính bởi vì mối quan hệ này, Tùng Nhân cũng sẽ không phân về đây."
Mạt Mạt buồn bã: "Vậy anh còn vui mừng cái gì chứ? Lừa em sao?”
Trang Triều Dương cười nói: "Anh vui mừng vì con trai tài giỏi, thành tích của thằng bé rất tốt, anh nghĩ có lẽ nhiều cơ hội sẽ ở lại Thủ Đô, không ngờ thằng nhóc này lại vào bộ đội đặc chủng, không hổ là con trai của anh."
Mạt Mạt là tự hào khi con trai tài giỏi, nhưng trong lòng cũng bắt đầu lo lắng, cô làm mẹ mà, càng lợi hại nghĩa là càng nguy hiểm, trái tìm của Mat Mat như bị bóp nghẹn.
Trang Triều Dương vẫn đang lẩm bẩm thằng nhóc Tùng Nhân giống anh, Mạt Mạt càng nghe thì càng lo lắng: "Tùng Nhân tốt nghiệp rồi, còn có thời gian vê nhà một chuyến không?"
Trang Triều Dương nói: "Làm gì còn thời gian, lúc anh biết tin thì Tùng Nhân đã đi rồi, đi tập huấn kiểu kín rồi." Mat Mat:
Chuyện gì thế này, cô còn định đợi Tùng Nhân về nhà nữa, lần này bể hết rồi.
Mạt Mạt buồn bã, sau lần tập huấn, cũng không biết khi nào mới có kỳ nghỉ phép nữa!
Mạt Mạt nhớ lại khi đó anh lúc anh cả vừa vào bộ độ, đúng là không có kỳ nghỉ phép thật, Mạt Mạt nhìn Trang Triều Dương, hay lắm, không hỏi được con trai đang ở đâu, nhất định là bí mật, bây giờ muốn đưa chút đồ qua bên đó cũng không được, Mạt Mạt chỉ bên cạnh: "Triệu Hiên biết chưa?"
Trang Triều Dương gật đầu: "Biết rồi, cũng vô cùng kiêu ngạo!"
Mạt Mạt cười không nổi, hay lắm, hai người này thích nhất là những đứa trẻ tài giỏi, trên khuôn mặt họ chỉ có vầng sáng.
Đột nhiên Mạt Mạt có chút hối hận, biết vậy không nói gì mà đợi hai mươi mới kết hôn, sớm kết hôn tốt biết mấy, xùy xùy, nghĩ như vậy giống như khẳng định con trai có nguy hiểm vậy.
Nhưng mà lần này con trai muốn kết hôn thì có thời gian rồi.
Tê Hồng cũng đã biết tin, ngày hôm sau cũng không đến công ty nữa mà đến tìm Mạt Mạt, hai người đều là mẹ, có cùng chung chủ đề, nhưng cũng không biết nên nói cái gì, cảm thấy không may mắn nên chỉ nhìn nhau im lặng.
Hồi lâu, Tê Hông mới mở miệng nói: "Tôi định sẽ chuẩn bị sẵn của hôi môn cho Tâm Bảo, đợi Tùng Nhân huấn luyện xong thì kết hôn đi!"
Mạt Mạt mở miệng nói: "Được, bên này tôi cũng chuẩn bị sẵn."
Đột nhiên Tề Hồng lại thở dài: "Cũng không biết sau này Tâm Bảo sẽ phần đi đâu, tôi cũng có chút hối hận rồi, sớm biết thì để Tâm Bảo học y đi, lúc đó cũng không biết chạm sợi dây nào nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận