Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 381. Tại sao 1

Chương 381. Tại sao 1Chương 381. Tại sao 1
Tại sao 1
Tề Hồng bày ra vẻ mặt cô không hiểu gì cả: "Cô ta mà không trở về thì đi đâu được chứ? Chắc chắn cô ta sẽ trở lại."
Mạt Mạt: "A, tại sao thế?"
"Bởi vì cô ta không còn chỗ nào để đi nữa, nhà bà ngoại cô ta toàn là quỷ hút máu hết. Mẹ cô ta chết sớm như vậy, nguyên nhân chủ yếu là do người nhà mẹ đẻ bức bách đấy."
"Tôi còn tưởng nguyên nhân là do Ngô Giai Giai nữa chứ.”
Tề Hồng xua tay: "Cảnh Lượng vốn chưa bao giờ là người tốt cả, vẫn luôn thông đồng với không ít người. Mẹ Cảnh Tinh Tinh đã biết từ lâu nên không thèm để ý lâu rồi."
Mạt Mạt đã hiểu: "Cho nên Cảnh Tinh Tinh vẫn còn có thể quay về."
Tê Hồng gật đầu: "Nhất định phải trở về, đợi qua một thời gian mọi người không bàn tán nữa thì cô ta cũng sẽ về thôi."
Mạt Mạt nói chuyện với Tê Hồng một lúc rồi đứng dậy: "Tôi muốn sang chỗ đất của mình hái một ít bắp cải về, cô có đi cùng không?"
Đương nhiên Tề Hồng sẽ đi theo, khó hiểu hỏi: "Bắp cải còn chưa lớn đâu, cô hái về làm gì thế?" "Ông ngoại không thể ăn quá nhiêu đồ dâu mỡ được, tối nay tôi định nấu một ít cháo bắp cải cho ông ăn."
Tề Hồng vỗ vai Mạt Mạt: "Ông cụ Miêu có cháu gái như cô ở bên cạnh, xem ra là được hưởng phúc rồi."
Mạt Mạt: "Đi thôi, cũng không còn sớm nữa."
"Được rồi."
Bắp cải trông ở miếng đất của Mạt Mạt cũng phát triển rất tốt, Mạt Mạt chọn một cây cũng không lớn lắm, quay về liên tạm biệt Tê Hồng.
Mạt Mạt lên lầu, Tôn Nhụy vẫn đang chờ ở trước cửa nhà cô. Mạt Mạt lấy chìa khóa ra, vòng qua người Tôn Nhụy mở cửa.
Tôn Nhụy kéo quần áo Mạt Mạt, Mạt Mạt nhìn Tôn Nhụy với ánh mắt đề phòng. Tôn Nhụy cuống quít thả tay ra: "Tôi không có ý gì khác đâu, tôi chỉ muốn nhờ chị giúp một việc thôi."
Mạt Mạt: "...
Tôn Nhụy lấy đâu ra tự tin mà cho rằng cô sẽ giúp cô ta chứ?
Tôn Nhụy cũng biết yêu cầu của mình rất đường đột, nhưng đồ vô tích sự Cảnh Tinh Tinh kia đã đi rồi, cô ta không có người nào đáng tin cả, chỉ có thể mặt dày tiến đến: "Chỉ cần chị giúp tôi một việc nhỏ, tôi sẽ nói cho chị biết Cảnh Tinh Tinh đi đâu."
Mạt Mạt liếc mắt, Tôn Nhụy không chỉ máu lạnh mà còn là một con sói mắt trắng vong ơn bội nghĩa nữa, may ngày nay cô ta ăn của Cảnh Tinh Tinh, ở nhờ nhà Cảnh Tinh Tinh, thế mà bây giờ vì lợi ích liền lập tức xoay người bán đứng Cảnh Tinh Tinh.
Mạt Mạt im lặng một hồi lâu không nói gì, Tôn Nhụy nóng nảy: "Thật sự chỉ là một vấn đề nhỏ thôi, tôi muốn được vào đoàn văn công, chuẩn bị nộp hồ sơ vào đó rồi, chị giúp tôi nói một câu được không?"
Mạt Mạt sửng sốt, cô nói một câu à? Nói giống như cô chính là đoàn trưởng đoàn văn công vậy: "Cô tìm nhầm người rồi, người có thể giúp được cho cô chính là Cảnh Lượng, cha của Cảnh Tinh Tinh mới đúng."
Bả vai Tôn Nhụy khẽ run rẩy, cô ta sợ Cảnh Lượng. Nếu thật sự không phải là không có chỗ ở thì cô ta sẽ không ở lại nhà đó đâu: "Nhất định chị có thể giúp được mà, chị chính là cháu gái của ông cụ Miêu, lời nói của chị nhất định sẽ rất có trọng lượng, hơn nữa tôi cũng không hề tham dự vào chuyện của Cảnh Tỉnh Tỉnh mà."
Mat Mat cạn lời, may người này thật sự nghĩ cô bị mù à. Cho dù là Tôn Nhụy không đích thân ra tay nhưng nhất định cũng hỗ trợ bày mưu tính kế, đầu óc Cảnh Tinh Tinh còn không khôn ngoan bằng Tôn Nhụy đâu. Cô lạnh lùng: "Tôi không quan tâm Cảnh Tỉnh Tỉnh đi đâu cả, chuyện xưa về người nông dân và con rắn tôi cũng biết đấy. Về phần cô có tham dự vào hay không, chính cô là người rõ ràng nhất."
Mạt Mạt nói xong mở cửa bước vào nhà, Tôn Nhụy nhìn cánh cửa đóng chặt lại, mím môi, nếu cô ta là cháu gái của ông cụ Miêu thì tốt biết bao. Tôn Nhụy càng nghĩ lại càng hận Ngô Mẫn, đêu do bà ta hết, hết thảy tất cả lỗi lầm đều là do bà ta gây nên.
Mạt Mạt vào trong nhà liền mang gạo đi ngâm, chuẩn bị đến tối sẽ dùng.
Đến bốn giờ chiều Miêu Chí trở lại quân khu, điểm dừng chân đầu tiên chính là đến thăm Mạt Mạt. Trong tay Lâm Sâm xách túi lớn túi nhỏ, tất cả đều chất đống ở phòng khách nhà Mạt Mạt.
Mạt Mạt chỉ vào mấy cái túi lớn: "Ông ngoại, mấy cái này là gì thế?"
Miêu Chí: "Ông ngoại tiếp tế thêm cho cháu đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận