Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1730. -

Chương 1730. -Chương 1730. -
Hai anh em bọn họ đang tính kế Tùng Nhân thì sao? Sắc mặt Mạt Mạt khó coi chết đi được.
Mat Mat đứng dậy di qua đi lại hai vòng: "Không được, chị phải nhanh chóng đến thăm Tùng Nhân."
mAạm
Mạt Mạt: "Chị sợ Lý Thư đến chỗ Tùng Nhân, chị phải nhanh đến xem, cũng giúp em nhìn Lý Đức."
"Chị, chị cũng rất bận, như vậy được không?"
"Làm sao không được, chị đi thăm con trai chị, cứ quyết định vậy đi."
Mạt Mạt muốn đi thăm Tùng Nhân, sắp xếp xong xuôi chuyện trong nhà, xách vali hành lý là đi, cô còn nhớ mang đồ ăn cho Tùng Nhân.
Máy bay của Mạt Mạt hạ cánh, đổi mấy chuyến xe khách, Mạt Mạt mới tới được huyện thành nhỏ, lại lòng vòng trên xe mới tới thị trấn nhỏ, Mạt Mạt khen ngợi vì chính mình mang theo một vali đồ ăn.
Nơi này quả nhiên lệch, đã sắp bước vào thập niên 90 rồi, thị trấn nhỏ còn chưa phát triển, trong thị trấn không phồn hoa, cửa hàng cũng không ít, nhưng không có bao nhiêu khách hàng, Mạt Mạt xuất hiện ở trên đường, mọi người đều đang nhìn cô.
Hiện tại là tháng chín, thời tiết có hơi lạnh, Mạt Mạt để cho tiện, nên đã mặc quần áo thể thao, hành động thuận tiện, nhưng bộ quần áo thể thao này cũng là hàng tốt. Nơi này vân còn hơi nghèo, bây giờ đã hai giờ chiều rồi, Mạt Mạt căn cứ vào sự nhắc nhở của Tùng Nhân, tìm được một tiệm mì.
Mì của tỉnh S là nổi tiếng nhất, Mạt Mạt gọi một bát mì cắt, vừa chờ Tùng Nhân, vừa ăn mì.
Ba giờ, Tùng Nhân đầu đầy mồ hôi mới chạy tới: "Mẹ, mẹ đợi lâu rồi hải"
Mạt Mạt đưa khăn tay cho Tùng Nhân: "Không lâu lắm, con chạy tới à?"
Tùng Nhân lau mồ hôi: "Con cũng không ngốc, mặc dù không mượn được xe jeep, nhưng vẫn mượn được xe đạp."
Mạt Mạt nghển cổ lên: "Xe đâu? Sao mẹ không thấy?"
Tùng Nhân: "Đạp nhanh quá, bị đâm thủng lốp, bây giờ đang sửa! Con sợ mẹ đợi lâu, cho nên tới trước."
Mạt Mạt nhìn đồng hồ: "Đi thôi!"
Tùng Nhân kéo vali: "Vâng."
Mạt Mạt và con trai ra khỏi cửa tiệm, Tùng Nhân mới nhỏ giọng nói: "Mẹ, sao mẹ lại tự mình đi ra ngoài, sao không mang theo người, không an toàn biết bao!"
Mạt Mạt: "Mẹ đã sắp bốn mươi tuổi rồi, có cái gì không an toàn, về phần con lo lắng cướp bóc, mẹ vẫn luôn ở trên xe khách, cũng không đến chỗ ít người, từ sau khi nghiêm trị, trị an cũng không tệ lắm." Lời Mat Mat nói là sự thật, hơn nữa nơi này có quân khu, trừ phi thật sự ngu ngốc, chỉ cần có chút mắt nhìn, cũng không đám gây án ở gần quân khu, không muốn sống nữa à.
Trang Triều Dương cũng đã phân tích qua, mới cho phép vợ tự đi, nếu không Trang Triều Dương đã sớm theo tới rồi, còn có thể để Mạt Mạt tự mình đến sao?
Mạt Mạt và Tùng Nhân đến nơi kiểu như sửa xe đạp, xe đạp đã thay xong lốp Tùng Nhân đưa tiền.
Mạt Mạt nhìn hai vali hành lý: "Con định treo ở tay lái à?"
"Đúng vậy, mỗi bên một cái, thăng bằng."
Mạt Mạt ngồi lên chỗ ngồi phía sau: "Rất nhiều năm rồi mẹ cũng không đạp xe."
Tùng Nhân: "Mẹ lái xe đã quen, từ lúc bắt đầu đến thủ đô, mẹ vẫn lái xe, con sợ mẹ ngồi không quen, còn cố ý làm cho mẹ cái đệm."
Mạt Mạt ngồi êm ru, không cần lo lắng đến cái mông: "Con trai của mẹ thật cẩn thận."
Tùng Nhân đạp xe đạp: "Mẹ, mẹ điện thoại cũng không nói rõ ràng, làm sao đột nhiên mẹ lại tới?"
"Lý Thư chạy rồi, mẹ không yên tâm về con, nên tới xem một chút, vừa vặn mẹ cũng muốn tới thăm con một chút, cho nên mới tới."
Tùng Nhân: "Lý Thư chạy rồi?"
"Đúng, chạy rồi, con không đọc báo à?" "Không đọc, không có thời gian đọc, đây là mẹ đến thăm con, con mới có ngày nghỉ."
"Dù sao cũng là chạy rồi, con cách Lý Đức xa một chút, chớ cùng đi quá gần với cậu ta, Lý Thư nói không chừng đã chạy tới bên này rồi."
Tùng Nhân: "Con biết rồi."
Mạt Mạt: "Mẹ mang cho con không ít đồ ăn!"
"Quá tốt rồi, đồ ăn lần trước đã ăn hết rồi, con còn đang băn khoăn nữa!”
Mat Mạt: "Vẫn là mẹ tốt hải"
"Vâng."
Mạt Mạt ngồi xe đạp một lúc, mặc dù có đệm lót, nhưng cái mông của Mạt Mạt vẫn khó chịu, cái mông của cô đã quen với sự xa xỉ, yếu ớt rồi!
Mạt Mạt trông trái mong phải cuối cùng đã tới nơi, thời gian đã là bốn giờ, Tùng Nhân chạy xe đạp rất nhanh, nhưng thị trấn nhỏ cách vẫn rất xa.
Mạt Mạt không xa lạ gì với quân khu, xuống xe đạp hoạt động một chút, mới đi theo Tùng Nhân vào cửa chính.
Mạt Mạt nhìn cửa chính, kéo áo con trai: " Chiến sĩ ở cửa chính của bọn con có hơi nhiều, bọn họ là làm gì?”
Tùng Nhân nhìn những gương mặt quen thuộc, đen mặt: "Bọn họ đều ở cùng một đội với con, đây là tới nhìn mẹ."
Mạt Mạt bật cười vui vẻ: "Là nhìn đồ ăn ấy!" Tùng Nhân: "Mẹ, thật sự tới xem mẹ, mẹ gửi đồ ăn qua bưu điện cho con, ở quân khu đã nổi tiếng rồi, không phải sao, những người này đều đến xem, người mẹ tốt của con!"
Mạt Mạt cười lớn tiếng hơn: "Thì ra mẹ nổi tiếng al”
Tùng Nhân gật đầu, nào chỉ là nổi tiếng, mỗi lần gửi đồ ăn qua bưu điện đến, đội trưởng đều sẽ tới đi một vòng, tiện thể đi một chút mới hài lòng, sau đó mọi người đều biết, cậu có một người mẹ tốt.
Mạt Mạt vừa đi vừa nói chuyện với Tùng Nhân đã đến cửa, đi vào là phải đăng ký và kiểm tra.
Quần áo của Mạt Mạt cũng ngại kiểm tra cẩn thận, cởi ra nhìn là lại mặc vào, Mạt Mạt quá biết quy củ, cho nên đều bỏ vào trong túicủamình, cũng may bởi vì là phụ nữ, nên người tới kiểm tra chính là một binh sĩnữ, thật ra cũng không có gì, đồ lót gì đó đều ở trong ngăn túi, hơn nữa lại là túi màu đen.
Vali đồ ăn vừa mở ra, ánh mắt của mọi người đều sáng lên, kiểm tra đã nhiều, tất cả mọi người đều đã quen, không có vấn đề.
Mạt Mạt làm đăng ký, không chỉ cần thẻ căn cước, còn cần đăng ký nghề nghiệp, thẻ căn cước đưa tới, không có vấn đề, nhưng nghề nghiệp Mạt Mạt sửng sốt, cô phải ghi cái gì?
Binh lính thấy Mạt Mạt nhìn chằm chằm nghề nghiệp: "Dì ơi, nghề nghiệp gì ạ?"
Cái thứ đồ này không thể nói giả, Mạt Mạt im lặng móc ra một tấm danh thiếp, đưa cho binh lính, binh lính nhìn danh thiếp mà choáng váng, chủ tịch, chính là bà chủ hal
Mạt Mạt cũng có thể nghĩ ra được, Tùng Nhân nhất định sẽ nổi tiếng lần nữa, sau đó nghĩ lại, như này cũng tốt, mọi người chỉ biết mẹ của Tùng Nhân là bà chủ, không biết cha của Tùng Nhân, che giấu đi Trang Triều Dương một cách hoàn mỹ.
Mạt Mạt làm đăng ký xong, vừa ra khỏi cửa, đều là mấy thằng nhóc, vốn dĩ muốn gặp Mạt Mạt, thật sự đã gặp được Mạt Mạt, đỏ mặt không nói, vậy mà không biết nên mở miệng như thế nào.
Tùng Nhân nhìn một đám người sợ sệt, tùy ý đứng bên cạnh mẹ: "Đây là mẹ tôi, chào dì đi."
Lời của Tùng Nhân giống như ấn vào chốt mở, tất cả đều rống lên: "Cháu chào dì."
Lỗ tai của Mạt Mạt cũng bị rung động, ai lên một tiếng: "Được, được, trong này của Tùng Nhân có đồ ăn, đừng khách khí."
Mấy thằng nhóc đều ngại ngùng, bọn họ đã ăn của Tùng Nhân không ít, rống lên một tiếng rồi tất cả giải tán.
Khoé miệng của Mạt Mạt cong lên, khiến cho cô nhớ tới lần đầu tiên đi thăm anh cả, Mạt Mạt nhìn con trai: "Buổi tối mẹ ở chỗ nào?"
"Trong đại viện có chỗ tiếp đãi, đều là cho người đến thăm người thân ở, con đã xin một căn phòng, chúng ta đi qua xem một chút."
Mạt Mạt cười: "Được." Cho tiếp đãi rất sạch sẽ, chăn va men đêu là đô mới, căn phòng không lớn, một cái giường một cái bàn, còn có một cái phích nước nóng, đó là tất cả bài trí trong phòng.
Mạt Mạt rất hài lòng đối với nơi này : "Được rồi, đặt hành lý của mẹ ở đây, mẹ rửa ráy mặt mũi đơn giản, con cũng về buồng ngủ trước đi!"
"Mẹ, nước nóng con đã lấy xong rồi, con vê buồng ngủ trước, chờ lát nữa tới cùng đến căn tin ăn cơm.”
"Được, con đi về trước đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận