Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 447. Đổng Cần 1

Chương 447. Đổng Cần 1Chương 447. Đổng Cần 1
Đổng Cần 1
"Được, tối anh sẽ đi thẳng qua đó."
Thanh Nhân đi vào, nhìn chằm chằm khâu nhục trong nồi: "Chị ơi, em quên nói với chị, ông ngoại đã chuẩn bị đồ rồi, chị không cần mang nguyên liệu sang đâu."
Mạt Mạt vỗ vào cánh tay Thanh Nghĩa: "Chuẩn bị rồi cũng phải mang đĩa này qua, đây cũng là một món ăn, hai đĩa thịt đủ cho em ăn rồi."
Thanh Nghĩa rụt tay về, bưng cơm đi ra.
Trang Triều Dương biết Mạt Mạt không ăn được thịt mỡ nên anh gắp một miếng, ăn hết phần thịt mỡ mới gắp phần thịt nạc để vào bát Mạt Mạt: "Thế này sẽ không ngấy nữa."
Mạt Mạt ăn cùng cơm, vừa ăn xong lại có thêm một miếng trong bát, Mat Mạt chặn đũa của Trang Triêu Dương: "Em ăn hai miếng là đủ rồi, ăn nhiều sẽ nôn đấy."
Trang Triều Dương đặt đũa xuống: "Được, chỉ ăn hai miếng này thôi."
Thanh Nhân vẫn đang nhai thịt, nhai ngấu nghiến rồi nuốt xuống: "Chị, chị sao vậy?"
"Xem cái đầu óc của chị này, quên mất chuyện quan trọng như vậy, em sắp làm cậu rồi."
Thanh Nghĩa mở to mắt: "Thật al" Mat Mat gật đầu: "Thật."
"Tốt quá, chúng ta ở cùng một quân khu, em có thể nhìn thấy cháu ngoại trai của em ra đời."
Mạt Mạt nói: "Được rồi, đừng kích động nữa, ăn cơm đi!”
Thanh Nhân gật đầu, ăn một miếng cơm thật to. Mạt Mạt nói: "Em ăn chậm thôi, kẻo nghẹn đấy."
"Em quen rồi, ăn không nhanh sẽ phải chịu đói, tân binh chúng em đều ăn như vậy, trong thời gian ngắn không sửa được."
Trang Triều Dương an ủi Mạt Mạt: "Một thời gian nữa Thanh Nhân sẽ ổn thôi, em đừng lo lắng."
Mạt Mạt tin lời Trang Triêu Dương, Mạt Mạt là người ăn xong đầu tiên, sau đó Trang Triều Dương cũng đã ăn no, chỉ còn lại Thanh Nhân. Anh chàng này ăn sạch thức ăn, sờ bụng: "Bữa ăn này đủ cho em no một tháng rồi."
Trang Triều Dương đá chân Thanh Nhân: "Đứng dậy rửa bát đi."
"Vâng ạ."
Trang Triều Dương trở về quân đội, Thanh Nhân rửa xong bát đi ra: "Anh rể rất bận mà vẫn có thể trở về ăn cơm với chị, không phụ lòng em năm đó đã ủng hộ anh ấy."
Mạt Mạt nhắc nhở: "Em quên chuyện bán tin tình báo hồi đó rồi à?"
Thanh Nhân nhìn trần nhà: "Có chuyện này sao? Sao em lại không nhớ?" Mat Mat nghĩ đến số tiên mình bỏ ra năm đó, khóe miệng không nhịn được cong lên, cầm lấy đôi giày bông trên bàn trà: "Chị biết em sẽ tới nên lấy tấm da thỏ còn lại làm giày cho em, xem có vừa không."
Thanh Nhân nhận lấy đi vào, giậm chân rồi đi thêm hai bước: "Vừa khít."
Mạt Mạt nói: "May mà chân không phát triển."
Thanh Nhân không nỡ đi giày mới nên cậu đổi lại giày cũ: "Nào trời lạnh em mới đi."
Mạt Mạt đứng dậy chỉ vào phòng dành cho khách: "Em vào phòng khách nằm một lát đi, nào chị ngủ dậy thì chúng ta cùng nhau đến nhà ông ngoại."
"Vâng ạ.”
Mạt Mạt ngủ trưa rất có quy luật, cô thức dậy đúng giờ vào lúc hai giờ chiều, dậy gấp chăn, đứng bên cửa sổ, bên ngoài tuyết lại rơi.
Mạt Mạt sợ tuyết chui vào cổ nên thay một chiếc áo len cao cổ, buộc tóc lên. Mạt Mạt đứng trước gương, cảm thấy rất hài lòng.
Thanh Nhân đi ra nhìn thấy chị mình: "Chị, chúng ta đi ngay bây giờ à?”
"Ừ, em có chắc là ông đã chuẩn bị xong tất cả nguyên liệu không đấy?"
Thanh Nhân gật đầu: "Chuẩn bị xong hết rồi ạ."
Mạt Mạt cầm giỏ lấy khâu nhục mà cô làm lúc trưa: "Đi thôi” Thanh Nhân câm lấy giỏ, Mat Mạt khóa cửa, hai chị em đi xuống lầu. Vừa rời khỏi khu nhà thì Tôn Nhụy đuổi theo, kích động nói: "Thanh Nghĩa, anh trở thành quân nhân rồi à."
Thanh Nhân nhíu mày: "Cô nhận lầm người rồi."
Tôn Nhụy sửng sốt, đúng là cô ta đã nhận nhầm người, người trước mặt trông chín chắn hơn Thanh Nghĩa, cô ta đột nhiên nghĩ tới: "Anh là Thanh Nhân, anh trai của cặp song sinh."
Thanh Nhân cau mày, Mạt Mạt ho một tiếng: "Đi thôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận