Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 468. Nằm viện 2

Chương 468. Nằm viện 2Chương 468. Nằm viện 2
Lúc Mạt Mạt đi vào phòng bệnh, trước giường của Thanh Nhân có một chiến sĩ đang khóc: "Đều tại tôi, nếu như tôi chạy nhanh hơn một chút thì cậu cũng sẽ không bị cắn."
Thanh Nhân đã nghe tiếng khóc nửa ngày rồi, thực sự không chịu nổi nữa: "Ôi giời ạ, cậu đừng khóc nữa, sao cứ như đàn bà vậy, trước kia tôi cũng không phát hiện ra là cậu thích khóc đâu!"
Chu Thông quệt mũi: "Tôi cũng không muốn khóc, nhưng vừa nghĩ tới lúc nguy hiểm đó, lại muốn khóc."
Mat Mạt: "...
Trang Triều Dương hắng giọng, Chu Thông giật nảy mình, không khóc nữa, Chu Thông bị doa nac lên: "Hự, hự, doanh, hự, doanh trưởng Trang."
Thanh Nhân ngôi dậy: "Chị, sao chị lại tới đây?"
Mạt Mạt bước một bước dài đến bên cạnh, trừng Thanh Nhân: "Em xảy ra chuyện lớn như vậy, chị có thể không đến thăm hay sao? Bị cắn ở đâu?"
Thanh Nhân vén chăn lên, lộ ra một cái chân đang quấn băng gạc: "Can vào bắp đùi, trên đầu gối một chút, vết thương đã được khâu rồi, không sao đâu chị."
Mạt Mạt nhìn phạm vi băng gạc được quấn lấy, nhíu mày thật chặt, vết thương bị cắn kia không nhỏ chút nào! Thanh Nhân vội vàng đắp chăn lại, Trang Triêu Dương kéo Mat Mạt: "Bây giờ yên tâm rồi chul Thanh Nhân không sao, bác sĩ nói, nằm viện một tuần vết thương khép lại là có thể xuất viện."
Thanh Nhân vội vàng an ủi: "Chị, em thật sự không sao mà, một tuần là khỏi rồi."
Mạt Mạt ừ một tiếng, Chu Thông thấy Mạt Mạt ngồi xuống, tiến lên phía trước: "Là em không tốt, là lỗi của em, chị mắng em đi."
Nói thật, em trai bị thương, Mạt Mạt cũng rất không hài lòng khi nhìn thấy chiến sĩ khiến em trai bị thương, nhưng em trai làm lính, vì Thanh Nhân, cô cũng không thể trách, cười nhạt: "Đổi lại là ai cũng sẽ làm như vậy thôi, hai đứa là chiến hữu, là huynh đệ."
Chu Thông cho là chị gái của Thanh Nhân sẽ trách cậu ta, không nghĩ tới sẽ nói như vậy, cảm động vừa khóc vừa lau nước mắt: "May mà quần bông của Thanh Nhân dày, nếu không đã cắn phải động mạch chủ rồi..."
Chu Thông vì kích động mà quên mất lời Thanh Nhân dặn dò, quay đi quay lại đã nói hết rồi, thế mới nói lúc ấy nguy hiểm cỡ nào, Mạt Mạt nghe vậy chỉ muốn đánh cho Thanh Nhân một trận.
Thanh Nhân đen mặt, Chu Thông thật sự là một đồng đội heo mài
Trang Triều Dương cũng lạnh mặt, lúc này Chu Thông mới phát giác là không đúng, che miệng lại, hình như cậu ta nói hơi nhiều rồi. Thanh Nhân cảm thấy vô nghĩa rôi, nói với Chu Thông: "Cậu nhanh về đi, tôi nói chuyện với chị gái."
Chu Thông: "Cái đó, chuyện đó, tôi."
Thanh Nhân trừng mắt, Chu Thông chạy mất, Mạt Mạt đợi người đi rồi, trong phòng bệnh hiện tại chỉ còn Thanh Nhân, bây giờ đều là người nhà rồi, Mạt Mạt tức giận túm chặt lỗ tai Thanh Nhân: "Chị bảo em làm anh hùng à, em có biết là nếu như em xảy ra chuyện gì thì có bao nhiêu người đau lòng không?"
Thanh Nhân cắn chặt răng, lỗ tai muốn rơi mất rồi, đau đến xuýt xoa: "Chị, nhưng vừa rồi chị nói, chúng em là chiến hữu, là huynh đệ, nên làm mà."
"Chị chỉ là một người bình thường, chị cũng không có giác ngộ cao như vậy? Chị chỉ hy vọng các em đều khoẻ mạnh, với lại em cũng được tuyên dương rồi, chị còn có thể kéo chân sau của em sao? Thang nhóc này, nếu còn có lần sau nữa, xem chị có chặt chân em không?”
Thanh Nhân chắp tay trước ngực: "Em cam đoan không có lần sau."
Mạt Mạt thật sự tức giận, thiếu chút nữa Thanh Nhân đã chết, nếu không phải cô nhồi thêm hai tầng bông, cắn vào động mạch chủ, người còn chưa tới bệnh viện máu đã chảy hết rồi, Mạt Mạt vừa nghĩ tới đó, chưa hết giận lại véo tai Thanh Nhân hai lần nữa.
Trang Triều Dương nhìn vợ nổi giận, không nói câu nào, sau này nhất định không thể gây sự khiến vợ tức giận. Lúc này cửa phòng bệnh mở ra, Lưu Mieu chạy vào: "Chị Mạt Mạt, thật sự là chị à, em còn tưởng rằng vừa rồi em nhìn lầm nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận