Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 228. Ác giả ác báo 2

Chương 228. Ác giả ác báo 2Chương 228. Ác giả ác báo 2
Ác giả ác báo 2
Chu Dịch cũng không tức giận: "Chẳng lẽ anh không phải như thế à? Anh gặp phải nhiều chuyện phiền phức như vậy, cưới được Mạt Mạt rồi, không chỉ có những mối quan hệ của chú Liên mà còn có thể được nhà họ Khâu che chở nữa. Chúng ta đều như vậy cả, không cần phải chó chê mèo lắm lông đâu."
Khí thế trên người Trang Triều Dương đột nhiên thay đổi, cả người giống như một con sói đang nhìn chằm chằm con mồi: "Chu Dịch, đừng tưởng rằng tất cả mọi người đều thực tế như anh. Trang Triều Dương tôi đường đường chính chính, cái mà tôi coi trọng chính là con người của Mạt Mạt."
Chu Dịch thu hồi nụ cười của mình. Chu Dịch lúc không ngụy trang nhìn có vẻ âm u lạnh lùng, anh ta chán ghét Trang Triều Dương, từ lần đầu tiên gặp mặt đã cảm thấy chán ghét từ tận đáy lòng rồi. Bởi vì trên người anh có một sự phóng khoáng mà anh ta vẫn luôn khát vọng, không giống như anh ta phải luôn mang xiềng xích cho chính mình.
Chu Dịch lạnh mặt đứng dậy: "Nếu đã như vậy, mỗi người cứ dựa vào năng lực của chính mình đi."
Đôi mắt Trang Triều Dương u ám nhìn thẳng Chu Dịch: "Thu hồi cái móng vuốt của anh ta, nếu anh dám tính kế với Mạt Mạt, tôi sẽ chặt đứt móng vuốt của anh." Chu Dịch cười nhạo: "Anh sẽ không dám đâu. Đừng quên, chính cha tôi là người giúp đỡ chị anh, anh nói nếu như tôi mật báo thì cả nhà anh coi như thảm rồi."
Trang Triều Dương đi đến bên cạnh Chu Dịch: "Anh sẽ không làm như vậy đâu. Đừng quên, chính cha anh là người đã giúp đỡ. Nếu như thật sự truy cứu thì trách nhiệm của ông ấy cũng không nhỏ đâu. Anh sẽ không đụng đến cha anh, để rồi mất đi chỗ dựa vững chắc ở nhà họ Chu."
Chu Dịch trơ mắt nhìn Trang Triêu Dương lái xe đi, nắm chặt nắm đấm, người này thật sự đúng là khó đối phó.
Sắc mặt Trang Triều Dương cũng không tốt, hôn sự này nhất định phải nhanh chóng xử lý ổn thỏa, Chu Dịch không phải là người dễ dàng từ bỏ. Sau đó anh lại nở nụ cười, nếu như anh muốn thu phục Liên Quốc Trung, sự giúp đỡ lần này của Chu Dịch là không thể thiếu.
Ngày hôm sau Mạt Mạt đi làm, Vương Lâm lôi kéo Mạt Mạt nói chuyện phiếm: "Hôm qua em nghỉ thật sự quá đáng tiếc, hôm qua một đồng nghiệp của chúng ta bị người ta đánh đấy."
"Có chuyện gì thế chị?"
"Chính là Tôn Tiểu Mi vào cùng đợt với em đấy, bị hai người phụ nữ xông tới đánh cho tơi tả, nếu không có một người lính tới cứu thì khuôn mặt cũng sẽ biến dạng luôn rồi, sau này có muốn tìm đối tượng cũng sẽ rất khó khăn." Mat Mat đoán được là ai đánh, ngoại trừ Ngô Mẫn ra thì không còn ai khác cả. Nhưng mà không đúng, tại sao Ngô Mẫn lại đột nhiên điên cuồng đánh Tôn Tiểu Mi thế chứ? Không phải là trong khoảng thời gian này bà ta phải nên cụp đuôi làm người sao? Chẳng lẽ ngày hôm qua Hướng Hoa tố cáo chủ nhiệm Hướng nên Ngô Mẫn cũng không thèm quan tâm nữa, nếu mà nói như vậy thì lại hợp tình hợp lý.
"Vậy Tôn Tiểu Mi đâu rồi ạ? Hôm nay cô ấy có đến làm việc không?"
"Còn ở bệnh viện, người phụ nữ kia giống như điên rồi ấy, ra tay ác độc tàn nhẫn lắm." Vương Lâm nói, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh hãi.
Buổi tối tan tâm về nhà, mọi việc giống như cô suy đoán, Thanh Nghĩa vô cùng bội phục: "Chị, chị nói quá chuẩn, Hướng Hoa tố cáo chủ nhiệm Hướng, bây giờ được trở về đứng lớp rồi."
Thanh Nhân: "Thắng Lợi nói là chủ nhiệm Hướng sắp bị phê bình công khai, địa điểm là ở quảng trường."
Phê bình công khai? Nếu như chủ nhiệm Hướng bị phê bình thì sẽ bị mất việc, chỗ ở cũng bị thu hồi, nói không chừng còn có thể bị chuyển xuống nữa, có thể chịu đựng thêm được mười năm nữa hay không cũng khó mà nói trước được.
"Còn Ngô Mẫn thì sao? Tại sao bà ta lại không bị phê bình?”
Thanh Nghĩa cười lạnh: "Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, thấy đại họa ập đến liền mạnh ai nấy bay. Ngô Man và con trai liên hợp lại, đem tất cả mọi chuyện đều đẩy hết cho chủ nhiệm Hướng, nghe nói là để thể hiện tư tưởng đoan chính nên đã ly hôn rồi."
Điều này thì Mạt Mạt lại không thể lường trước được: "Có khi nào chủ nhiệm Hướng đã hối hận đến xanh ruột rồi không? Làm tức chết vợ mình, đổi lại thành bị tiểu tam bán đứng, vở kịch nhân sinh này quả thực quá đặc sắc."
Thanh Nhân: "Đúng vậy, cái này gọi là ác giả ác báo đấy”
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận