Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 477. Trở lại 1

Chương 477. Trở lại 1Chương 477. Trở lại 1
Trở lại 1
Nghe thấy âm thanh, Thanh Nhân thở phào nhẹ nhõm, cậu đang định chửi bới. Tôn Nhụy cứ không chịu rời đi, cậu lại đang truyền nước nên không thể động đậy, thực sự khiến cậu ngạt thở.
Mạt Mạt đẩy cửa ra, Tôn Nhụy nhìn thấy Mạt Mạt: "Trung đoàn cử tôi đến thăm đồng chí Liên Thanh Nhân và học hỏi tỉnh thần anh dũng của anh ấy."
Ý của Tôn Nhụy là tôi không ý nào khác, chỉ đến để học tập thôi.
Mạt Mạt không tin lời Tôn Nhụy, Tôn Nhụy sẽ học hỏi tỉnh thần á? Đang lừa ai dayl
Thanh Nhân lạnh mặt nói: "Đồng chí Tôn, chị tôi đã tới, cô có thể rời đi rồi đó."
Tôn Nhụy ngồi yên không nhúc nhích, trịnh trọng lấy sổ tay ra: "Tôi còn chưa viết xong."
Thanh Nhân im lặng, cậu thực sự muốn đánh người thì phải làm sao đây?
Mạt Mạt phớt lờ Tôn Nhụy, hỏi Thanh Nhân: "Em ăn trưa chưa?”
Thanh Nhân xoa cái bụng bằng phẳng: "Chưa ạ, cô bé kia đang trực."
Tề Hồng hóng hớt hỏi: "Thế nên hôm qua là Lưu Miểu mang cơm đến cho em ăn à?" "Vâng, cô ay nói muon trả lại cho em."
Mạt Mạt mở hộp cơm: "Ăn đi."
Thanh Nhân thực sự đói bụng, cậu đang tuổi ăn tuổi lớn ăn một chút cháo vào buổi sáng căn bản không no. Khi nhìn thấy sủi cảo, bụng cậu kêu lên: "Sủi cảo, chị, chị tốt với em quá."
Mạt Mạt: "Ăn từ từ kẻo nghẹn đấy."
"Vâng ạ."
Thanh Nhân cắn một miếng sủi cảo, đồ ăn rất ngon, Mạt Mạt nhìn thôi cũng thấy đói.
Tôn Nhụy cắn môi, từ khi bị Ngô Giai Giai đuổi ra ngoài, cô ta chưa từng ăn thịt nên thực sự rất thèm. Cô ta nắm chặt bút, nếu cô ta chinh phục được Thanh Nhân thì sau này sẽ không bao giờ thiếu thịt nữa.
Thanh Nhân ăn một nửa, đóng hộp cơm lại, Mạt Mạt gõ vào trán của em trai mình: "Em lươn lẹo quá đấy."
Thanh Nhân mỉm cười: "Không làm như thế, cô ấy nhất định sẽ rũ sạch quan hệ với em."
Vừa rồi Tôn Nhụy không để ý đến cuộc nói chuyện của chị em Mạt Mạt, bây giờ cô ta mới để ý, nhìn đáng vẻ của Thanh Nhân thì cậu đã có người trong lòng rồi. Xoẹt một tiếng, cuốn sổ bị rách.
Mạt Mạt ngồi trên giường bệnh, Tôn Nhụy lấy danh nghĩa là học tập, cô không tiện đuổi người ta đi, vậy thì để cô ta học: "Cô không muốn học tập và ghi chép nữa à, có thể bắt đầu rồi." Thấy Liên Mat Mat không có ý định rời đi, Tôn Nhụy chỉ có thể hỏi một vài câu hỏi ngẫu nhiên, Thanh Nhân trả lời từng câu một.
Mạt Mạt bắt đầu đuổi người: "Xong rồi chứ, Thanh Nhân cần nghỉ ngơi."
Tôn Nhụy thu dọn giấy bút: "Hỏi xong rồi."
Tôn Nhụy ôm túi nói với Thanh Nhân: "Đồng chí Liên, hôm nay đã quấy rầy anh, anh nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi trước đây."
Thanh Nhân đáp lại một tiếng ừm, không thèm nhìn Tôn Nhụy, Tôn Nhụy chỉ đành không cam lòng mà rời đi.
Tê Hồng đợi Tôn Nhụy rời đi mới lên tiếng: "Sao vừa nãy cô không đuổi cô ta đi?"
Mạt Mạt: "Người ta được trung đoàn cử đến học tập một cách đàng hoàng, đuổi thế nào chứ? Tôn Nhụy rất thông minh đấy."
"Không phải cô ta ngắm trúng Thanh Nghĩa à? Tại sao lại chuyển hướng sang Thanh Nhân? Không phải cô ta lại đến đấy chứ!"
"Không đâu, cô ta không có lý do gì để đến nữa. Về phần tại sao lại thích Thanh Nhân thì Thanh Nhân có một tương lai xán lạn, hiện tại còn được tuyên dương học tập, con đường sau này sẽ thuận lợi. Nhưng Thanh Nghĩa thì khác, Thanh Nghĩa có vợ chưa cưới thì không nói tới làm gì, huống chi em ấy còn ở trong khe núi, ai biết khi nào Thanh Nghĩa mới có thể trở về thành phố chứ." Te Hong đỡ trán: "Phụ nữ nhà họ Cảnh thực sự rất thực tế, không nhắm vào quyền thế thì nhắm vào gia cảnh, bọn họ thật sự cho rằng mình là tứ đại mỹ nhân à? Sự tự tin của bọn họ đến từ đâu thế không biết?"
"Không chỉ cô tò mò đâu, tôi cũng tò mò xem sự tự tin của họ đến từ đâu đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận