Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1702. -

Chương 1702. -Chương 1702. -
Mat Mat bày tỏ đã biết: "Cha, cha đưa địa chỉ cho con, tốt nhất là ở lân cận có nhiều mấy đứa nhỏ như vậy, không nhất định là bị bệnh, không được đi học cũng có thể, vừa vặn có một khu đất, xác minh duy nhất một lần."
Liên Quốc Trung cười: "Vậy được, cha đi điều tra trước, sau đó lại điện thoại cho con."
"Được."
Mạt Mạt cúp điện thoại, rơi vào trầm tư, khu vực của cha đã cho cô sự dẫn dắt, cô có có thể viết số điện thoại xin giúp đỡ hay không, thật sự cần trợ giúp, có thể trực tiếp gọi điện thoại, chờ phái người đi xác minh, bọn họ cũng có thể còn lại một ít người.
Chỉ là khổ người nghe, điện thoại vừa định ra ngoài, nhất định điện thoại gì cũng sẽ có, còn có người ghi chép, hơn nữa còn phải thành lập hồ sơ.
Mạt Mạt ấn lên mi tâm, cô lại hoài niệm máy tính mười phần, nếu như có máy tính, có hệ thống, thì nhẹ nhõm hơn nhiều.
Mạt Mạt nghĩ như vậy, phát hiện còn có rất nhiều chuyện phải sắp xếp, như này là lại phải tuyển người.
Mạt Mạt trong lòng nghĩ việc này, lấy bút ra bắt đầu viết những chuyện đã nghĩ tới, điện thoại là nhất định, hơn nữa còn phải lắp mấy cái mới được, về phần địa chi Mat Mạt phải thuê một mặt tiền mới, chuyên để nhận tin, nếu có người tìm tới, cũng có thể tiếp đón, nhưng chuyện gì cũng phải lượng sức mà đi, phải căn cứ vào năng lực của công ty, là chuyện quan trọng.
Mạt Mạt có chút muốn nắm tóc, cô đột nhiên phát hiện, cô còn nhiều việc phải làm.
Tận cho đến khi ăn cơm, Mạt Mạt mới vứt bút xuống, mắt nhìn hệ thống, cô vờ ngớ ngẩn, chuyện gì bản thân mình cũng đều nghĩ chu đáo, còn cần nhân viên làm gì, cô có thể đưa ý tưởng giao cho phía dưới, bảo phía dưới đưa ra phương án hợp lý, sau đó cô xem thấy có thể thực hiện được hay không là được rồi.
Mạt Mạt thật sự không nghĩ tới, có một ngày cô sẽ bị sự ngu ngốc của chính mình làm cho khóc, ngay vừa rồi, cô đã nắm chặt rơi mất không ít tóc!
Mạt Mạt sờ lên tóc, may mà tóc của cô đủ dày, nếu như ít tóc, cô lại nắm chặt như thế, không phải trở thành tên trọc rồi hay sao.
Bây giờ trong nhà có ít người ăn cơm, chỉ có Mạt Mạt và Thất Cân, đứa nhỏ Thất Cân này lại là đứa nghiêm túc, Mạt Mạt muốn trêu chọc con trai, con trai cũng không phối hợp.
Sau khi ăn xong chị dâu Tôn thu dọn xong nhà bếp, Mạt Mạt lôi kéo chị dâu Tôn nói chuyện phiếm, chị dâu Tôn nhìn quyển vở: "Không làm nữa à?"
Mạt Mạt xua tay: "Em không làm nữa, đã hòm hòm rồi, còn lại người phía dưới sẽ bổ sung cho đủ, hai chúng ta tâm sự, hình như rất lâu rồi cũng không tán gầu."
Chị dâu Tôn cười: "Cũng không phải, từ khi thành lập chuyện từ thiện, cô cứ luôn bận."
Chị dâu Tôn không nói, chị ấy đã sắp thành người được nịnh nọt rồi, trong đại viện có không ít bảo mẫu, tiên lương của chị ấy là cao nhất, hiện tại Mat Mạt lại nổi tiếng, chị ấy nghe không ít có người cùng nghề ghen ghét, cũng nghe không ít những lời nịnh nỌọt.
Nhất là biết năm sau chị ấy không làm nữa, những người này càng nhiệt tình với chị ấy, chị dâu Tôn nghĩ tới đây, nói việc này: "Tất cả mọi người đều muốn làm bảo mẫu của nhà mình đó!"
Mạt Mạt thật sự không quan tâm chuyện này: "Còn có việc này ư?"
Chị dâu Tôn: "Là do cô quá bận rộn không chú ý, bọn họ lại không dám trực tiếp tới tìm cô, chỉ có thể tới tìm tôi, cũng không biết bọn họ nghĩ như thế nào, đều ở trong cùng một đại viện, làm sao còn có thể đổi người chứ, người trong đại viện đều là ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, nẵng bảo mẫu nhà ai, cũng không hay.”
Mạt Mạt không lên tiếng, con người đều khát khao có điều kiện tốt, nhà cô là có điêu kiện tốt nhất rồi, có ý định này cũng là bình thường, thật ra chị dâu Tôn không hiểu được, nếu cô thật sự muốn nẵng bảo mẫu nhà ai, người ta cũng là nguyện ý, không những không có khúc mắc, mà còn vui vẻ, Mạt Mạt nếu như thật sự giở trò, trong lòng nhất định xấu hổ, phân nhân tình này cũng lại nợ.
Những năm tháng đó, nợ nhân tình là khó trả lại nhất.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Chị dâu Tôn thấy Mạt Mạt không lên tiếng, nhịn không được hỏi: "Mạt Mạt, tôi đi rồi, cô chọn được bảo mẫu chưa?"
Mạt Mạt nói: "Chị dâu cũng giúp em một việc, nếu như có người lại hỏi chị, chị cứ nói thẳng với mọi người, em không có ý định mời bảo mẫu nữa."
Chị dâu Tôn sửng sốt: "Không mướn nữa hả?"
Mạt Mạt gật đầu: "Bọn nhỏ trong nhà đi học hết rồi, cũng không ở nhà, chỉ có một mình Thất Cân, thằng bé có thể chăm sóc chính mình, cho nên không có ý định tuyển người nữa."
Chị dâu Tôn nghe vậy: "Cô bận rộn như vậy, tự một mình cô có thể chứ?"
Mạt Mạt cười: "Đương nhiên có thể, trước kia em cũng làm việc còn phải chăm sóc ba đứa nhỏ, không phải cũng đi tới đây hay sao, huống chỉ hiện tại Thất Cân có thể chăm sóc chính mình."
Chị dâu Tôn rất hổ thẹn, xoắn xuýt một chút: "Hay là tôi không đi nữa."
Mạt Mạt cũng sẽ không giữ lại một người đã có người để ý, giữ lại thời gian dài, thì sẽ sinh ra oán hận, Mạt Mạt gặp cũng đã nhiều, cười nói: "Chúng ta đều đã nói rồi, chỉ đến cuối năm, chị dâu Tôn, em thật sự có thể." Chị dâu Tôn khe cười, không lại tiếp tục đê tài này nữa, dù sao vừa rồi cũng chỉ là nhất thời xúc động, lại bảo cho chị ấy nói ở lại, chị ấy cũng không nói nên lời.
Con người đều sẽ thay đổi, những năm này chị dâu Tôn cảm tạ Mạt Mạt, nhưng con người đều thích đi hưởng phúc, bây giờ trong nhà có tiền, con gái lại trở thành sinh viên đại học, trong lòng chị ấy vẫn là có một tia không muốn làm bảo mẫu như vậy.
Mạt Mạt vẫn luôn cười nhạt, đen kịt con ngươi đen láy khế loé lên, chị dâu Tôn cảm thấy như mình bị nhìn xuyên thấu, nói là đi pha trà, nhưng cước bộ lại nhanh thêm mấy phần, có chút ý chạy trối chết.
Mạt Mạt không hề để ý chút nào, cô có kinh nghiệm hai đời, đã đến tuổi này rồi, những năm này cửa hàng tôi luyện, cô đã luyện thành tỉnh rồi, cô có thể nói chắc chắn rằng, rất ít có chuyện gì, có thể khiến cho cô kích động, bởi vì không đáng.
Chị dâu Tôn đặt trà xuống là rời đi, hai năm này trong nhà có tiền, chị ấy đã không còn may quần áo nữa, trước đây nếu Mạt Mạt bận rộn, chị ấy sẽ xem truyền hình.
Nhưng hôm nay chị dâu Tôn có chút chột dạ, cũng không xem tỉ vi, quay về trong phòng.
Mạt Mạt ngược lại không có việc gì, rất lâu không xem tỉ vi, mở truyền hình, mấy năm này phát triển quá nhanh, lại có sự tham gia của Hướng Hoa, phát triển nhanh chóng, mặc dù bây giờ vẫn là những năm tám mươi, thật sự có một vài ngành nghề khiến cho Mat Mat có cảm giác, giong như đã đến thế ký hai mươi mốt vậy.
Mạt Mạt còn có loại cảm giác như thời không Thác Loạn, theo thời gian phát triển, cô đã rất ít khi nhớ tới đời trước.
Nhưng hôm nay mở tỉ vi, xem quảng cáo đầy trên màn hình, Mạt Mạt thiếu chút phụt nước trà trong miệng ra ngoài, đoán chừng là quá lâu rồi cô không xem tỉ vi, ý tưởng quảng cáo có hơi gây sốc, vô cùng có cảm giác vui mừng.
Mạt Mạt sung sướng xem hết quảng cáo, chờ tin tức của đài truyền hình địa phương, Mạt Mạt sửng sốt, công ty của Tôn Nhuy lại muốn làm chương trình sức mạnh thiếu niên?
Hơn nữa còn hợp tác cùng Đài Truyền Hình địa phương, Mạt Mạt đợi tin tức đi qua rồi, mới chấp nhận được hiện thực này.
Mạt Mạt không biết chương trình đầu tiên này bắt đầu khi nào, nhưng trước mắt cô chưa từng xem, phản ứng đầu tiên của Mạt Mạt là cái ý tưởng này không phải do Tôn Nhuy nghĩ ra, cô đã nói mà, Tôn Nhuy không đi quay phim, làm sao lại không đến nhà ăn chực chứ, hóa ra là đang cố ém chiêu lớn.
Tin tức kết thúc, còn có người chuyên môn giới thiệu tiết mục, không biết Thất Cân đã xuống lầu lúc nào, đang xem theo dõi truyền hình!
Mạt Mạt cũng không có tâm tư nhớ tới Tôn Nhuy nữa, nhìn dáng vẻ hứng thú của Thất Cân: "Con trai, con muốn tham gia hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận